Tuấn mã đỏ tựa than vừa hung ra lò chở hai người phóng như bay trên bình nguyên, dọa lũ chim trên cành sợ tới mức tán loạn bay đi.
Tư Đồ Vân Sơ vuốt ve cái bờm đen bóng: "Hồng Hồng, ngươi thật giỏi."
"Phì." Con ngựa thở phì phì, hí một tiếng dài thỏa mãn, bốn chân càng ra sức mà chạy.
Không liều thuốc bổ nào hiệu quả hơn lời khích lệ của mỹ nhân!
Đường Văn thấy ngựa kích động, tay trái nắm chặt dây cương, tay phải vòng qua thắt lưng giữ lấy eo chủ tử: "Thiếu gia, mạo phạm."
"Ân." Giọng người trong lòng rất nhỏ, chỉ như tiếng muỗi vo ve, nếu không phải Đường Văn thính lực tốt, e rằng chẳng nghe thấy được.
Tên đầu gỗ nào biết, hành động bất ngờ của mình làm thiếu niên ngượng chín cả mặt, nói không nên lời.
Ngoại ô, biệt trang của đại tướng quân.
Trang viên này vốn là của hồi môn của mẫu thân Tư Đồ Vân Sơ trước khi gả vào phủ, phía sau dựa vào một ngọn núi tương đối thấp, trên núi cây cỏ xanh tốt, nước chảy róc rách, là nơi để hắn tránh nắng ngày hè.
Tới trước cổng lớn, Đường Văn kéo dây cương dừng ngựa lại, y nhún người nhảy xuống đất, sau mới xoay người đỡ lấy Tư Đồ Vân Sơ. Tiểu Hồng cọ cọ Đường Văn mấy cái lấy lòng, sau tung vó ngựa chạy thẳng một mạch vào rừng.
"Hồng Hồng." Tư Đồ Vân Sơ hốt hoảng lên tiếng gọi nó quay lại.
Đường Văn không quan tâm lắm nói: "Đừng lo lắng, ăn no tự khắc mò về."
Người ngoài không biết đó thôi, Trương đại gia ngày nào cũng cho ngựa cưng ăn cỏ khô khó nuốt, nay đột nhiên phát hiện có cỏ thơm ngon, nó nào sẽ bỏ qua.
"Đại thiếu gia." Chẳng bao lâu, từ trong nhà bếp một thiếu phụ tầm ba mươi tuổi bước ra, dáng người mảnh mai, khuôn mặt dù đã xuất hiện vài nếp nhăn nơi khóe mắt nhưng vẫn nhìn ra đây là một đại mỹ nhân.
"Sao ngài ghé sang lại không báo với ta một tiếng?" Thiếu phụ ngại ngùng, vội vàng phủi sạch bột gạo dính trên người: "Ta chưa kịp chuẩn bị thức ăn nữa."
Tư Đồ Vân Sơ khẽ cười, nhẹ lắc đầu đáp: "Không sao, ta và Đường Văn sẽ ra suối bắt vài con cá."
Nghe xong câu trả lời của Tư Đồ Vân Sơ, thiếu phụ mém chút ho ra tiếng, người này là thiếu gia mà nàng từng biết sao?
Nhìn khuôn mặt đang kinh hãi tột độ của nàng, Tư Đồ Vân Sơ cũng bất lực, tính cách hắn bất ngờ đại biến, ai vừa tiếp xúc cũng không quen được: "Tôn phu nhân, bây giờ người vào trong nấu ít cháo, làm ít màn thầu, bọn ta sẽ đi bắt cá mang về hầm canh."
Thiếu niên xinh đẹp đẩy vai nàng đi vào phòng bếp, Tôn phu nhân vẫn không yên tâm, ngoái đầu còn muốn nói: "Nhưng…"
"Không nhưng nhị gì hết, cứ làm vậy đi." Tư Đồ Vân Sơ cương quyết không cho nàng nói thêm.
Sau biệt trang đích thật có một dòng suối nhỏ, nước suối quanh năm trong vắt, dù cách xa cả thước vẫn có thể thấy rõ sỏi đá dưới đáy, bầy cá đang vẫy đuôi bơi lội cũng chình ình đập vào mắt hai người.
"Thật nhiều cá." Tư Đồ Vân Sơ hớn hở xắn tay áo, nhảy vào nước, quẫy đạp một hồi vẫn không bắt được con nào, ngược lại còn hù bọn chúng trốn hết.
"....." Đường Văn bất đắc dĩ thở dài, cục bông dính nước rồi.
Được rồi… Tư Đồ Vân Sơ thừa nhận bản thân không hợp với mấy chuyện này xíu nào, buồn bực muốn trở về bờ, không ngờ một con cua chán sống dám kẹp vào đầu ngón tay hắn, cảm giác đau nhói làm hắn nhíu cả mày.
"Thiếu gia." Đường Văn lập tức lao tới, nắm lấy bàn thay bị kẹp, thuần thục gỡ con cua ra định vứt đi.
"Đừng ném." Thịt cua rất ngon, Tư Đồ Vân Sơ cản lại hành động của y: "Khó khăn lắm ta mới bắt được đó."
"A… chảy máu rồi." Tư Đồ Vân Sơ hít sâu một cái, càng cua làm hắn bị thương, máu chảy ngày càng nhiều, nhưng động tác tiếp theo của đầu gỗ đã khiến hắn quên luôn cả giật mình.
Đường Văn nhìn ngón tay như ngọc không ngừng chảy máu, dứt khoát ngậm vào miệng, liếm sạch máu rồi nút nhẹ, ngăn máu lại chảy ra lần nữa. Khi ngẩng đầu lên thì khuôn mặt Tư Đồ Vân Sơ đã đỏ như ớt, thấy y nhìn lên thì hoảng loạn tránh đi.
Lúc này, Đường Văn mới ý thức được hành động của mình lỗ mãng đến nhường nào, hoảng loạn quỳ xuống tạ lỗi: "Mong thiếu gia thứ tội."
"Mau, mau bắt cá đi." Tư Đồ Vân Sơ nói xong liền chuồn lẹ chạy lên bờ.
Cảm xúc ấm nóng vẫn còn lưu lại trên môi, Đường Văn không nhịn được liếm nhẹ, ánh mắt hơi dao động.
Bên này Tư Đồ Vân Sơ cũng không thoải mái gì, con quỷ háo sắc cứ bủa vây hắn a.
Nam nhân sao lại soái như vậy chứ? Liêm sĩ ơi, mày rớt đâu mất rồi?
…..
Gần tới giờ cơm trưa, rốt cuộc hai người cũng trở lại mang theo hai con cá chép, hai con cá lóc và một… con cua. Tôn phu nhân đem cá chép nấu thành một bát canh lớn, còn lại thì thả vào chum vại để dành cho bữa sau.
Đem cơm canh bày lên bàn, bọn họ liền cùng dùng bữa.
Thấy Tôn phu nhân ăn được một lát lại há miệng muốn hỏi, sau lại ngậm miệng không nói nữa, Tư Đồ Vân Sơ chỉ có thể tự mình mở miệng: "Phu nhân yên tâm, Nhã Nhi rất tốt."
Danh Sách Chương: