• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nửa tháng sau, đại lễ mừng thọ hoàng đế.

Phủ tam hoàng tử.

Cao Thiên Lãng từ nhỏ đã hướng tới hoàng quyền chí cao vô thượng, chỉ tiếc hắn là con của thứ phi, cho dù hắn có năng lực lại thông minh, cho dù mẫu thân của hắn được thụ ân sủng cũng vậy, chỉ cần thế lực của thừa tướng còn tồn tại thì hắn vĩnh viễn đừng mơ tới ngai vàng trên cao.

Từ nhỏ, lão hoàng đế đã chán ghét hắn, cả tuổi thơ của Cao Thiên Lãng đều sống trong đau đớn, tủi nhục.

Hắn hận hoàng đế, hận tới tận xương tủy.

Tham vọng đã nuôi dưỡng suốt mười mấy năm, rốt cục một cơ hội tốt đã xảy ra trước mặt, chẳng lẽ bởi vì Tư Đồ Vân Sơ nói mấy câu, liền buông tha mọi thứ?

Gắt gao siết chặt hai nắm đấm, trong mắt Cao Thiên Lãng, không còn ấm áp cùng nhân ái ngày xưa, mà là tràn ngập dã tâm, khao khát dục vọng quyền lực. Hắn muốn ngôi vị hoàng đế này, muốn đem Tự Hoan trở về khóa ở bên cạnh mình, muốn Tư Đồ Vân Sơ phải quỳ gối mà cầu xin hắn tha mạng!

Bỗng từ xa một con bồ câu bay đến.

Cao Thiên Lãng vươn tay, bồ câu nhu thuận đứng trên ngón tay của hắn, bắt lấy thư tín được buộc vào chân bồ câu, cánh tay khẽ run, làm cho bồ câu bay đi.

Mở ra thư tín nhìn nội dung phía trên, hắn cười nhẹ, sau đó theo lấy ra một bình sứ nhỏ. Đem thư vứt trên mặt đất, mở ra bình sứ đổ một giọt chất lỏng xuống.

"Xèo" một tiếng, lá thư thế nhưng đã ly kỳ biến mất!

Hôm nay sẽ là ngày giỗ của các ngươi! Cao Thiên Lãng lắc lắc chất lỏng trong bình, cười nghĩ.

*****

Hoàng cung.

Đàn vũ ca hát, hoa khoe sắc nở rộ, yến tiệc linh đình, quần thần đều hội tụ đông đủ.

Hoàng đế ngồi trên long ỷ, phụng ỷ bên cạnh trống không. Hoa phi cùng Thục phi sắc mặt ảm đạm ngồi bên trái Cao Tư Dụ, Cao Thiên Ca cùng đại hoàng phi ngồi bên phải, kế cạnh là hai người Cao Thiên Triệt cùng Tư Đồ Vân Sơ.

"Yến tiệc đêm nay Hoa phi chuẩn bị rất tốt, nàng muốn trẫm ban thưởng vật gì cứ nói ra?" Cao Tư Dụ hài lòng vuốt ve ly rượu trong tay, khí sắc có chút không tốt lắm, dù trước đó Xuân Vãn đã giúp ông ta đánh thêm một lớp phấn, để ý kỹ vẫn nhìn ra được quầng thâm nơi khóe mắt.

Hoa phi dịu dàng tạ lễ với hoàng đế, không sủng nịnh đáp: "Thần thiếp nguyện vì bệ hạ phân ưu, không dám cầu ban thưởng."

"Ha ha ha… tốt lắm, tốt lắm!" Cao Tư Dụ vui vẻ cười, hai mí mắt dính chặt vào nhau, che giấu đi nhãn cầu bên dưới.

Bên dưới, Cao Thiên Triệt nhìn Tư Đồ Vân Sơ từ đầu tới cuối đều không nói lời nào, hắn có chút lo lắng, vươn tay gắp một miếng thịt đặt vào bát người nọ: "Vân Sơ, ngươi ăn chút gì đi!"

"Ta không đói." Tư Đồ Vân Sơ trắng mắt liếc nhìn hắn, không khỏi tức cười: "Đầu ngươi bị đập vào chỗ nào rồi à, tự dưng lại đối tốt với ta như vậy?"

Bị móc mỉa, Cao Thiên Triệt vẫn không hề nổi giận, chỉ đối người nọ cười khổ: "Dù sao ta với ngươi cũng đã thành thân, có phải chúng ta nên…"

Tư Đồ Vân Sơ nhìn thẳng vào hắn, trong mắt ẩn nhẫn lửa giận: "Bớt nói lời linh tinh, ta và ngươi… không thể nào!"

"Không ngờ tình cảm giữa nhị đệ cùng hoàng phi lại tốt đến vậy?" Cao Thiên Ca bên cạnh không nhịn được chen vào một câu.

Vừa dứt lời, Tư Đồ Vân Sơ bên này đã cầm bánh quế hoa cho vào miệng, vừa nhai vừa châm chọc: "Ít nhất nhị điện hạ cũng khiến ta thuận mắt hơn hoàng huynh đây."

"Ngươi!" Cao Thiên Ca tức tới mặt mũi đỏ bừng, sau vẫn là cầm ly rượu trên bàn uống cạn, hay lắm, để ta xem ngươi còn cười được bao lâu?

Vô Hoán ân cần rót thêm rượu cho phu quân, trong lòng lại cảm thấy giữa ba người này ắt hẳn có gian tình gì đó.

Quan sát hồi lâu, Cao Tư Dụ rốt cuộc cũng nhận ra Cao Thiên Lãng vắng mặt, ông ta mở miệng chuẩn bị nói, chợt đầu óc quay cuồng, tay chân đều mềm nhũn, chân chạm đất mà như giẫm lên bông, từ lòng ngực truyền tới một trận đau đớn, cổ khí huyết tuôn trào bên ngoài "phụt".

"Bệ hạ! Bệ hạ trúng độc rồi!" Thái giám Xuân Vãn thấy hoàng đế phun ra toàn máu đen liền biết tình huống không ổn, ông vội vã đỡ lấy hoàng đế, người nọ lúc này đã ngất xỉu, không còn chút ý thức.

Tư Đồ Kiệt nhanh chóng chạy tới, ra lệnh cấm vệ quân phong tỏa hiện trường: "Bắt hết những người có mặt, đưa bệ hạ vào trong cho truyền ngự y đến, chuyện điều tra đều để hình bộ xem xét."

Bên phe cánh thừa tướng đã có vài người không nhịn được muốn rục rịch, hoàng đế chỉ vừa trúng độc chưa rõ sống chết, phía nhị hoàng tử đã muốn đứng ra thâu tóm mọi quyền hành, là ý gì?

"Tướng quân, bệ hạ hiện tại đang hôn mê, người xem, lúc này trong triều đình cũng chỉ có đại hoàng tử là người có thân phận cao quý nhất, có phải nên…" Một viên quan dưới trướng Lý Dịch Hiên không sợ chết mà lên tiếng.

"Đúng vậy, mọi chuyện nên giao cho đại hoàng tử xử lý." Đám người bắt đầu hùa theo.

Thừa tướng lại chỉ lặng lẳng đứng bên cạnh quan sát, một lời cũng không nói.

Cao Thiên Ca trong lòng vui vẻ, bên ngoài lại tỏ ra không quan tâm, vội vàng phản bác: "Chư vị đại thần đừng vì chuyện nhỏ mà cãi nhau, đều quan trọng hiện tại là bệnh tình của phụ hoàng có chuyển biến tốt, chỉ như vậy ta đã mãn nguyện rồi."

"Đại hoàng tử quả nhiên xứng đáng là bậc hiền vương! Quả là phúc của Cao Cơ ta!" Lão quan thần vuốt chòm râu dài tấm tắc khen ngợi.

"Đúng vậy, là phúc của đại triều ta!" Đám đông tiếp tục hô hào.

Tư Đồ tướng quân sắc mặt lạnh tanh, sát khí tỏa ra bốn phía.

"....." Cao Thiên Triệt tiến lên một bước định mở miệng, đã bị hàng vạn từ ngữ của người bên cạnh làm cho cứng miệng.

Thật không biết đám người này muốn diễn đến bao giờ, Tư Đồ Vân Sơ khoanh tay cười lạnh: "Đám lão già các ngươi nói đủ chưa?"

Lão già… Nhị hoàng phi ấy vậy mà dám mắng bọn họ, dù gì đi chăng nữa bọn họ cũng là mệnh quan triều đình, một tiểu bối như hắn sao dám xấc xược: "Không có phép tắc!"

"Lão già nào mở miệng cũng đòi trung quân ái quốc, bệ hạ còn chưa rõ tình hình, các người đã ở đây chia bè kéo cánh, tung hô Cao Thiên Ca đủ điều." Tư Đồ Vân Sơ nói: "Nói thẳng ra là muốn đưa hắn lên làm hoàng đế, thay thế vị trí của bệ hạ!"

"Hồ nháo!" Lý Dịch Hiên âm trầm nhìn hắn: "Không ngờ nhị hoàng phi là kẻ không có giáo dưỡng, xem ra Tư Đồ tướng quân thời gian dài ở trên chiến trường, nhi tử đều không được dạy dỗ tốt!"

Lý Dịch Hiên từ trong ngực lấy ra một sợi roi da dài hai mét, vung nhẹ đánh về phía Tư Đồ Vân Sơ: "Cha ngươi không dạy thì ta dạy dỗ ngươi!"

"Ngoại tổ phụ!" Cao Thiên Ca kinh ngạc xông đến muốn cản lại.

Chưa để hắn chạy đến, Đường Văn từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh Tư Đồ Vân Sơ, bội kiếm trong tay xoay hai vòng đem roi da vứt ra xa, mũi kiếm thẳng tắp chỉ về phía Lý Dịch Hiên.

"Làm phản, làm phản rồi!" Hoa phi đột nhiên la lớn, giọng điệu nữ nhân lúc này thật chua ngoa.

Lý Dịch Hiên nhăn mày, khuôn mặt đáng sợ như tu la: "Tư Đồ Kiệt, các ngươi muốn tạo phản?"

Tư Đồ tướng quân đi đến, gạt mũi kiếm xuống, hòa ái cười: "Ở đây ai ai cũng đều có mắt, rõ ràng thừa tướng đại nhân động thủ trước kia mà. Cận vệ này của nhi tử ta chỉ đang làm tốt chức trách của mình mà thôi."

"Các ngươi!" Lý Dịch Hiên quát.

Cùng lúc bên ngoài truyền đến tin tức, quân đội Cao Thiên Lãng đã tới phía bên ngoài thành, cả triều đình nháy mắt rơi vào hỗn độn, ai nấy đều không còn giữ nổi dáng vẻ cao ngạo ban đầu.

Tư Đồ Vân Sơ nói: "Xem ra đã có người muốn mưu phản trước chúng ta rồi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK