• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tầm nửa canh giờ sau, Tư Đồ Nhã Y mang theo nha hoàn Tiểu Hoa cùng một lão nhân trung niên tiến vào vương phủ, đi thẳng một mạch đến Tây Uyển - nơi ở của Hoàng phi.

Lúc này hai người bọn họ đã ở trong phòng chờ sẵn từ trước, thấy đám người Tư Đồ Nhã Y đi vào, Tư Đồ Vân Sơ liền bước tới dìu lấy nàng, muội muội đã lâu không gặp, hắn có chút nhớ nhung: "Y Nhi! Dạo này muội có khỏe không?"

"....." Tư Đồ Nhã Y nghe thấy lời này liền ngơ ngác, lúc sau lại nhoẻn miệng cười đáp: "Muội vẫn khỏe, còn phụ thân ngày hôm kia đã lên đường đi đến Ti Sơ, trong nhà cũng chỉ có muội với mấy người lão quản gia."

Đúng vậy, Tư Đồ Vân Sơ vừa thành hôn một ngày, hôm sau Tùy Tâm đã hướng Hoàng đế bàn chuyện liên hôn, lần này… Giống như đời trước, người được cử đến hòa thân chính là Thất hoàng tử - Vô Hoán. Thế nhưng, kiếp này Tư Đồ Vân Sơ đã gả cho Cao Thiên Triệt , không biết Cao Tư Dụ sẽ để ai đứng ra thành thân?

"À, muội đã mang đại phu đến đây." Tư Đồ Nhã Y lúc này mới nhớ đến mục đích của mình, vươn tay chỉ vị đại phu vẫn luôn đứng sau lưng nàng: "Tiêu đại phu, đây là ca ca ta, mời ngài xem bệnh giúp!"

Tiêu đại phu nhìn sắc mặt Tư Đồ Vân Sơ, ấn đường đã hơi đen lại, màu mắt có hơi vẫn đục, môi khô nức nẻ, trông qua như một kẻ sắp chết đến nơi: "Nhị hoàng phi, thứ cho ta vô lễ."

"Làm phiền đại phu." Tư Đồ Vân Sơ hiểu ý, đi đến ngồi xuống bàn trà, chủ động đặt tay lên bàn, Tiêu đại phu mang theo hòm thuốc đến ngồi cạnh hắn, ông dùng hai trỏ và giữa đặt lên vị trí mạch quay, nhẹ nhàng ấn để cảm giác mạch đập.

"Cái này….." Bắt mạch hồi lâu, Tiêu đại phu có chút khó xử, hành động của ông khiến toàn bộ người trong phòng đều nín thở, một lúc sau ông mới thu tay rồi nói: "Mạch tượng không ổn định, nhưng cũng không quá nghiêm trọng, chỉ là cảm mạo thông thường. Hoàng phi đừng quá lo lắng, yên tâm dưỡng bệnh, ta sẽ viết cho ngài một phương thuốc, sau cứ việc sai nha hoàn đến cửa hiệu mà lấy."

"......" Đường Văn khiêu mi nhìn Tiêu đại phu, như muốn từ biểu hiện của ông ta để chứng thực thực hư lời chẩn bệnh vừa rồi.

Tiêu đại phu không lộ biểu tình, cặm cụi cầm bút viết một số thảo dược lên giấy, nếu tinh ý sẽ phát hiện đôi chân giấu dưới khăn bàn đã run đến lợi hại. Tiêu đại phu cũng xem như sống nửa đời người, mãng phu hay lưu manh đều từng gặp qua không ít, nhưng không ai có thể mang đến cảm giác áp bách đến vậy, ông đẩy nhanh tốc độ, rất nhanh đã viết sau một đơn thuốc, vội đem nó đặt lên bàn: "Việc ở đây đã xong, hiệu thuốc còn rất nhiều việc cần ta đích thân xử lý, nô tài xin phép được rời đi trước."

Biết được mình chỉ nhiễm phong hàn, Tư Đồ Vân Sơ thoáng an tâm, đinh ninh bản thân đã nghĩ nhiều, quả nhiên trong lòng có quỷ, tối ngủ cũng gặp ác mộng: "Đa tạ đại phu, ta tiễn ngài."

"Không cần, không cần….." Tiêu đại phu xua xua tay, không nói thêm câu nào đã nhanh chóng chạy đi mất.

"Phù", mấy hôm trước nghe phụ thân nói ca ca mất bệnh nặng, Tư Đồ Nhã Y đã rất lo lắng, hiện tại nghe được không sao, nàng cũng không giấu nổi kích động: "Để ta sai Tiểu Hồng đến bốc thuốc cho ca ca."

Tư Đồ Vân Sơ nghe vậy, lại lắc đầu từ chối: "Muội đừng lo, ta sẽ sai Mộng Dao đi lấy thuốc, huynh muội chúng ta lâu ngày gặp mặt, muội ở lại dùng cơm trưa với chúng ta hẵn trở về."

Tư Đồ Nhã Y nghe xong, hai mắt liền phát sáng, vui vẻ nhận lời.

Hai người Tư Đồ Nhã Y và Tiểu Hoa ở lại vương phủ tới khi mặt trời sắp lặn mới lên tiếng từ biệt Tư Đồ Vân Sơ trở về phủ tướng quân. Tư Đồ Vân Sơ lưu luyến nhìn theo bóng dáng nàng, khuôn mặt thoáng ưu thương, huynh muội bọn họ còn có thể sao?

"Cục bông!" Sau khi dùng xong bữa trưa, Đường Văn đích thân đi đến hiệu thuốc tự mình lấy thuốc, sau khi trở về lại hì hục trong bếp đun ba bát thành một mang đến cho Tư Đồ Vân Sơ: "Là thuốc bổ."

Nhìn bát thuốc đen tuyền trong tay đối phương, Tư Đồ Vân Sơ chỉ cảm thấy cuống họng đắng đến tê dại, hắn vươn tay nhận lấy, lẳng lặng nhìn nó một lúc lâu, sau mạnh tay đập thẳng xuống sàn phòng, toàn bộ nước thuốc vương vãi khắp nơi.

"Mộng Dao!" Tư Đồ Vân Sơ lạnh nhạt lên tiếng.

"Có nô tỳ." Thiếu gia gả đến phủ Nhị hoàng tử, ngoài Đường Văn cũng chỉ mang theo nàng, hầu hạ người nọ đã lâu, Mộng Dao ít nhiều cũng đã thành quen. Nghe thấy âm thanh chủ tử gọi mình, Mộng Dao vẫn đang chực chờ bên ngoài đã nhanh chóng đi vào, nhìn bát thuốc vỡ trên đất, cũng không có lấy nửa điểm khó hiểu, nhanh lẹ sai vài a hoàn trong phủ đến dọn dẹp: "Các ngươi mau vào trong quét dọn, cẩn thận đừng để lưu lại vụn, kẻo Hoàng phi đạp phải."

"Rõ ạ." Hai a hoàn nhanh chóng đi vào thu dọn, lại lén lút đưa mắt nhìn hai nam nhân trong phòng, cảm giác được người áo đen đang nhìn mình, bọn họ liền nhanh chóng thu hồi tầm mắt, chuyên chú làm việc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK