• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ trướng phòng đi ra, hai người quay về Thủy Trúc viện nghỉ ngơi một hồi liền chuẩn bị xuất môn.

Tư Đồ Nhã Y cùng lúc định đi ra ngoài, vừa hay chạm mặt bọn họ: "Ca ca!"

"Y Nhi, muội đang định đi đâu à?" Tư Đồ Vân Sơ đối nàng mỉm cười, Tư Đồ Nhã Y nay đã mười lăm tuổi, thiếu nữ tuổi trăng tròn, gương mặt bầu bĩnh, lúc cười để lộ hai đồng tiền nhỏ rất xinh.

Tư Đồ Nhã Y gật gật đầu, đáp: "Ca ca quên rồi sao, hai hôm nữa trong cung tổ chức yến hội mời toàn bộ quan lại quý tộc tham gia, muội muốn đi may vài bộ y phục phù hợp."

Dạo này công việc trong gia bộn bề, cộng thêm nữ nhân điên kia suốt ngày ầm ĩ, Tư Đồ Vân Sơ cũng quên béng mất vụ yến hội, may nhờ có nàng nhắc nhở: "Ca ca đi với muội."

"Ân." Hai mắt Tư Đồ Nhã Y cong cong, gò má cũng ửng đỏ, nàng từ nhỏ đã thật thích ca ca, trong mắt nàng, ca ca chính là mỹ nhân đệ nhất kinh thành, phong vân tư vũ đều chả sánh bằng.

"Tam, Tam Tiểu thư, có thể cho nô tỳ đi theo với được không?" Thanh âm rụt rè của thị nữ vang lên.

"Có ta theo hầu hạ tiểu thư là được rồi, ngươi đi theo làm gì?" A hoàn Tiểu Hoa cau có, giọng điệu không kiên nhẫn bác bỏ.

"....." Thị nữ bị từ chối nhất thời kích động, môi nhỏ bặm chặt, mắt mèo đẫm lệ nhìn về phía chủ tử của mình.

Tâm tính Tư Đồ Nhã Y vốn hiền lành từ nhỏ, dĩ nhiên nàng sẽ không nghĩ nhiều, thiếu nữ mới lớn ai lại muốn suốt ngày quanh quẩn mãi trong phủ: "Được rồi Tiểu Hoa, mang theo Tiểu Nguyệt đi."

Tiểu Hoa tức mà không làm gì được, chỉ đành hậm hực nghe theo, cách đây một năm, Đại Thiếu gia cấp cho Tam Tiểu thư thêm một tì nữ theo bên mình chạy vặt, không biết bằng khả năng gì, một lần liền đeo bám chủ tử nàng không buông, đây cũng không phải là lý do khiến nàng ghét ả, chỉ là… Gà ác muốn bay lên làm phượng hoàng, đúng thật không tự lượng sức.

Huynh muội Tư Đồ đi trước, Đường Văn trước sau như một theo bên cạnh chủ tử, cuối cùng là Tiểu Hoa và Tiểu Nguyệt.

Tiểu Nguyệt cúi thấp đầu, thỉnh thoảng lén ngước nhìn hai nam nhân phía trước, bẽn lẽn cười tủm tỉm, Tiểu Hoa bên cạnh ghét bỏ ra mặt, cười nhạt nhắc nhở: "Nếu muốn giữ mạng, mau thu lại cái tâm tư của ngươi đi."

Hừ, diện mạo tầm thường như ngươi lấy gì so với ta, Tiểu Nguyệt không cam lòng, nàng từ nhỏ đã xinh đẹp được rất nhiều người yêu thích, người nàng muốn chắc chắn sẽ có được.

…..

Hội Thưởng Nguyệt được tổ chức trùng ngày Tết Trung thu hằng năm, tất cả gia quyến nhà quan lại đều được tham dự, không phân biệt đích - thứ, Tư Đồ tướng quân vẫn còn ở phương Bắc, năm này chỉ có huynh muội ba người cùng đi.

Trước cổng chính phủ tướng quân đã có xe ngựa chờ sẵn, nhìn sắc trời, Tư Đồ Vân Sơ đoán yến hội sắp bắt đầu: "Quản gia, Tuyết Nhã cùng Nhã Y sao còn chưa xuất hiện?"

Lão quản gia cũng gấp đến đứng ngồi không yên, mồ hôi trên đầu nhễ nhại chảy xuống dọc khuôn mặt: "Để lão nô đi xem."

Đúng lúc này, Tiểu Hoa vội vã từ trong phòng tiểu thư túm váy chạy ra, hớt ha hớt hải nói: "Đại Thiếu gia, người mau đến xem đi, chủ tử của nô tì bị Nhị Tiểu thư bức đến phát khóc rồi."

"Cái gì?" Tư Đồ Vân Sơ quát khẽ, không nhiều lời trực tiếp xông vào phòng Tư Đồ Nhã Y, trước mặt chính là cảnh tưởng Tư Đồ Tuyết Nhã đang điên cuồng xé rách váy hoa trong tay: "Ngươi làm loạn đủ chưa?"

Nghe thấy lời này, Tư Đồ Tuyết Nhã càng không muốn dừng tay, miệng nở nụ cười cợt nhã: "Ta không được đi, Tư Đồ Nhã Y cũng đừng hòng."

Đây rốt cuộc là chuyện gì, hắn từ lúc nào nói rằng không cho Tư Đồ Tuyết Nhã tham dự cung yến: "Tiểu Hoa, nói rõ đầu đuôi mọi chuyện cho ta."

Bên này, Tiểu Hoa đỡ lấy chủ tử đã khóc đến nhòe hết phấn, nghe Đại Thiếu gia hỏi, nàng thút thít nói: "Nửa canh giờ trước, Tam Tiểu thư sai Tiểu Nguyệt sang phòng Nhị Tiểu thư mời người tới, vốn muốn đem bộ y phục đặt riêng cho Nhị Tiểu thư hôm trước đưa cho nàng, không ngờ, Nhị Tiểu thư không nói không rằng đã đẩy ngã Tam Tiểu thư, còn xé rách toàn bộ y phục trên bàn."

"Không, không phải." Rõ thị nữ kia nói Tư Đồ Vân Sơ bí mật cùng Tư Đồ Nhã Y cùng vào cung, không muốn mang nàng theo, Tư Đồ Nhã Y gọi nàng đến là để vũ nhục nàng, nên nàng mới tức giận hóa hồ đồ: "Các ngươi âm mưu hại ta!"

"Đủ rồi!" Tư Đồ Vân Sơ bạo phát, vươn tay lật đổ bàn trà, y phục, phấn trang điểm rơi vãi khắp sàn phòng: "Tiểu Hoa tìm một bộ y phục tương đối thay cho tiểu thư, đừng chậm trễ."

"Dạ vâng." Tiểu Hoa nhanh nhẹn dìu chủ tử đến sau bức bình phong.

Vậy còn nàng thì sao? Tư Đồ Tuyết Nhã không phải muội muội hắn sao?

"Tư Đồ Vân Sơ ngươi đừng quá đáng!" Hai mắt Tư Đồ Tuyết Nhã đỏ ngầu, gương mặt vì tức giận mà trở nên nhăn nhó.

"Cốp", ly trà dưới đất bị người dùng lực đá văng sượt qua vai nàng, va vào bức tường sau lưng vỡ nát, Tư Đồ Tuyết Nhã hoảng sợ theo bản năng cúi người ôm lấy đầu.

Thu lại chân phải, Tư Đồ Vân Sơ từng bước đi đến trước mặt nàng, lãnh đạm từ trên cao nhìn xuống: "Tư Đồ Tuyết Nhã, chỉ cần ngươi an phận không đối ta gây bất lợi, ta sẽ như huynh trưởng mà chăm sóc các ngươi, tại sao… hết lần này đến lần khác ngươi đều muốn chống đối."

Tư Đồ Tuyết Nhã ngây người nhìn đôi giày vải của Tư Đồ Vân Sơ, hắn nói như vậy là ý gì? Kêu nàng an phận, trở thành thú nuôi trong lòng của nam nhân, có quyền định đoạt mạng sống của nàng, nằm mơ, nàng xuyên không đến đây há nào sẽ trở thành một nữ phụ tầm thường như vậy, nàng mới là nữ chính trong câu chuyện.

"....." Phụ thân a, nếu ta hướng ngài muốn mạng Tư Đồ Tuyết Nhã, người sẽ đồng ý chứ! Tư Đồ Vân Sơ mệt mỏi nhắm mắt, nếu được, hắn thật muốn giẫm chết nữ nhân này, vì cớ gì lại đầu thai làm muội muội hắn cơ chứ.

Tiểu Nguyệt lặng lẽ chuồn ra ngoài, ôm lấy lòng ngực đã đập liên hồi từ nãy giờ, cắn nhẹ đầu ngón tay, liệu nữ nhân đó có khai ra là nàng đã mách lẻo, nàng thật hối hận vì lúc đó suy nghĩ nông cạn mà làm việc thất trách.

Cũng may, Tư Đồ Tuyết Nhã chỉ muốn tranh cãi với Tư Đồ Vân Sơ, liền bỏ qua nhân vật Tiểu Nguyệt, giúp nàng tránh thoát một kiếp nạn.

Một lúc sau, Tư Đồ Nhã Y đã đổi thành một bộ y phục màu hồng phấn cùng Tiểu Hoa ra ngoài, nàng lấy thêm một bộ đồ mới trong tủ, thấp thỏm đem đến cho Tư Đồ Tuyết Nhã: "Nhị Tỷ cũng thay đồ đi nha."

"....." Tư Đồ Vân Sơ quay mặt thở dài, muội muội này của hắn quá đỗi thiện lương rồi, sớm muộn cũng sẽ bị hại chết.

Nhìn y phục trong tay Tư Đồ Nhã Y, nghiến răng một cái, Tư Đồ Tuyết Nhã giựt lấy tự mình đi thay.

Lúc sau, quần áo đều thay xong, lão quản gia nhanh trí gọi thêm hai cỗ xe ngựa, Tư Đồ Nhã Y và Tư Đồ Tuyết Nhã mỗi người lên một xe, chỉ còn xe ngựa đầu tiên để trống, Tư Đồ Vân Sơ cương quyết lôi Đường Văn lên cùng mình, từ sau khi sống lại, nơi yên ấm nhất với hắn chính là ở cạnh nam nhân.

Đường Văn yên tĩnh tựa đầu vào cửa xe, một hồi lâu vẫn không nghe thấy âm thanh người kia, quay sang lại phát hiện Tư Đồ Vân Sơ gật đầu ngủ quên.

Xe ngựa xóc nảy, Tư Đồ Vân Sơ chốc chốc lại gục gặc như gà mổ thóc, Đường Văn sợ hắn tỉnh giấc, đành xê dịch thân thể để người kia tựa lên vai y mà ngủ. Thỉnh thoảng Tư Đồ Vân Sơ lại mơ mơ màng màng nói mấy câu: "Ta có thể chịu đựng nàng vì phụ thân, chỉ mong nàng cả đời đừng chạm vào "vảy ngược" của ta."

Vảy ngược… Rốt cục là ám chỉ ai? Đường Văn rơi vào trầm tư.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK