Đêm nay, hoàng cung mở yến hội thưởng nguyệt, khách khứa đầy cả sảnh đường.
Thừa tướng đại nhân - ngoại tổ phụ của đại hoàng tử Cao Thiên Ca cùng các bá quan ở trong sảnh chính của hoành cung bày tiệc rượu, ở bên ngoài lại bày một bàn tiệc rượu khác cho gia quyến nhà quan. Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng cười nói ngập tràn cung điện, trên đài, đào kép diễn tài tử giai nhân, dưới đài, tân khách hưởng rượu ngon mỹ thực, ai cũng đều hớn hở.
Tư Đồ Vân Sơ mang theo hai muội muội đến vị trí dành cho gia quyến mà ngồi xuống, ai nấy đều mang theo cặp mắt sáng rực mà nhìn bọn họ, cũng không trách được, ai bảo sự di truyền nhà tướng quân quá mạnh, sanh ba người con diện mạo đều xuất chúng chứ.
"Ca ca!" Tư Đồ Nhã Y rót một chung rượu hoa quế, bàn tay nhỏ gầy nhẹ nhàng đẩy tới trước hắn.
Khuôn mặt vẽ một nụ cười nhàn nhạt, Tư Đồ Vân Sơ nhìn đến món bí ngô màu mỡ trên bàn, ruột bí đều được lấy ra, loại bỏ hạt trộn với hỗn hợp trứng với sữa bò rồi nấu lên, hương vị béo béo lại thơm thơm: "Y Nhi, ăn cái này."
Tất nhiên chỉ cần là đồ ca ca đưa cho, Tư Đồ Nhã Y nhất quyết không từ chối: "Ân."
"Muội ăn nhiều một chút, thật gầy." Nhấp một ngụm rượu nhỏ, loại rượu này lại có chút cay, vừa chẹp vào miệng liền hà ra một hơi, vội vàng gắp một miếng ngó sen lạnh bỏ vào miệng để áp mùi rượu, nam nhân không ở cạnh, tâm tình hắn cũng chả vui nổi.
Tham gia cung yến không được mang hộ vệ vào cùng, Đường Văn chỉ có thể chờ đợi bên ngoài, dáng người nam nhân cao lớn, khoanh tay dựa lưng vào tường, ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên trời, trăng hôm nay thật tròn, không biết cục bông đang làm gì?
Bên này, Tư Đồ Tuyết Nhã cũng chả thoải mái gì, huynh muội hai người cứ hi hi ha ha, nàng lại bị bỏ sang một bên không để ý tới, các phu nhân nhìn nàng, lại chúi đầu che miệng xì xào bàn tán, kẻ ngốc nhìn vào cũng biết nàng và Tư Đồ Vân Sơ bất hòa.
Cao Cơ quốc xem trọng quyền lực, Tư Đồ Vân Sơ còn là tôn tử duy nhất của đại tướng quân đương triều, địa vị so với Tư Đồ Tuyết Nhã cao hơn cả trượng, so với hắn nàng chỉ như cọng cỏ dại ven đường, đáng hận hơn hết, đám người kia cảm thấy lí do hắn ghét nàng đều là lỗi của nàng không bằng.
Đương lúc Tư Đồ Tuyết Nhã hậm hực trong lòng, thái giám Xuân Vãn, hầu cận đi bên cạnh Cao Hoàng đã lên tiếng: "Hoàng thượng đến."
Sảnh đường chìm vào yên ắng, Hoàng đế Cao Tư Dụ dẫn đầu, bên cạnh là Nam Hoàng hậu - Đàm Tư Tình, nói sao nhỉ, ấn tượng của Tư Đồ Vân Sơ với người này rất mỏng manh, kiếp trước sau khi Nhị Hoàng tử Cao Thiên Triệt bị tàn phế, hoàng hậu cũng giam mình trong cung điện, toàn bộ sự vụ đều giao lại cho Hoa Phi, vài năm sau đó thế lực của Thừa tướng mở rộng, bức ép hoàng đế phong Cao Thiên Ca làm Thái tử.
"Bệ hạ vạn an, Hoàng hậu tề phúc…" Mọi người tề hô, Tư Đồ Vân Sơ cũng chỉ bất đắc dĩ theo hiệu ứng đám đông mà hạ hạ thắt lưng xuống.
Đứa nhỏ này… Là Nhi tử của Tư Đồ tướng quân, diện mạo quả thật như lời đồn, tựa viên ngọc trai được bao bọc, khi được người khác mài mẫn liền trở thành viên dạ minh châu phát sáng, Đàm Tư Tình thầm nghĩ, nếu Triệt Nhi cùng hắn thành một đôi, thật tốt biết bao.
Hoa Phi và Thục Phi đi sau Hoàng hậu cũng đồng dạng tương liên, binh quyền trong tay Tư Đồ Kiệt chính là thứ các nàng muốn có, quyền lực nắm vững trong tay, đường đến đế vị của con trai đều ở ngay trước mắt.
Vài vị hoàng tử đều đến, e hèm, nói trắng ra là chỉ có vỏn vẹn ba vị hoàng tử, Tư Đồ Vân Sơ cũng đến chịu đám hoàng gia thân thích này. Cao Hoàng lên ngôi năm ba mươi tuổi, tính đến nay đã hơn hai chục năm, không hiểu vì sao con trai nối dõi lại khan hiếm đến đáng thương, các cung tần khác dù mang thai oa nhi cũng sẽ đều chết non hoặc mẫu tử đều chôn cùng huyệt, có tin đồn cho rằng, chính Hoàng hậu là người đã thủ tiêu bọn họ, dần dà các phi tần dù được hoàng thượng sủng ái một đêm cũng chẳng còn ai dám trông chờ hoài thai được nữa.
Đại Hoàng Tử Cao Thiên Ca anh tuấn tiêu sái, nụ cười mỉm luôn đính trên khuôn mặt, các tiểu thư nhà quan nhìn thấy hắn ánh mắt đều sáng ánh sao, ngay cả đích tử nhà quyền quý không kìm được muốn rục rịch, cây đại thụ này thật lớn a. Cao Thiên Ca nhìn thấy bóng dáng Tư Đồ Vân Sơ, khóe miệng chợt đông lại, đã bao lâu hắn chưa thấy qua người nọ, chắc hẳn hơn hai năm đi, từ lần gặp mặt ở Mị Nguyệt Lâu, người kia như bốc hơi khỏi cuộc đời hắn, cái cảm giác có một cái đuôi nhỏ bám lấy, đột ngột biến mất, khiến hắn thật khó chịu.
Tam Hoàng tử Cao Thiên Lãng có dung mạo như mẫu thân, trên mặt nam nhân lại có nét hoa mẫu đơn khiến hắn có vẻ ôn nhu, thế nhưng, một hoàng tử không được sủng ái, chẳng mấy ai muốn đem hắn để vào mắt. Nhị Hoàng tử Cao Thiên Triệt, kẻ thù không đội trời chung với Tư Đồ Vân Sơ, trời sinh khuôn mặt trứng thối giống như người khác nợ hắn hai trăm lượng, đồng tử màu hổ phách giống như đóng băng, người nào bị hắn liếc mắt một cái liền cảm thấy toàn thân toát ra hàn khí, chớ lại gần.
Ngoại trừ một người, Tư Đồ Vân Sơ khinh khỉnh cười trong lòng, một viên đá cỏn con sao sánh bằng hầm băng vạn năm nhà hắn, ba năm nay người kia còn chẳng thèm liếc mắt.
Danh Sách Chương: