Bảy ngày sau.
Mệnh của Tư Đồ Vân Sơ quả thật chưa tận, cho dù máu thấm đẫm đệm giường, thì hắn vẫn sống. Tư Đồ Vân Sơ nằm trên giường, thẫn thờ nhìn ra bên ngoài, cổ và lưng đều được băng bó kỹ lưỡng, gương mặt hắn xanh xao, đôi mày giãn ra, ánh mắt vô hồn nhìn vào khoảng không, hắn hiện tại so với chết cũng không quá tách biệt.
"Hoàng phi, ăn chút gì đi." Triệu Tinh từ bên ngoài đi vào, hai tay cầm khay thức ăn, phía trên gồm một bát cháo trắng cùng một dĩa dưa muối. Hiện tại hai phe cánh hoàng tử đang chuẩn bị xuất thủ, binh lính trong quân doanh cũng chỉ có thể ăn khoai cùng cháo loãng, đãi ngộ của hoàng phi đã xem như rất tốt.
Người trên giường không chút động tĩnh, Triệu Tinh nhìn Tư Đồ Vân Sơ, lòng ngực thập phần khó chịu. Ngày đó vốn thương thế Tư Đồ Vân Sơ vẫn chưa hoàn toàn bình phục, cộng thêm việc hắn tự cắt đứt cổ mình, may thay thanh đao đó đã cũ, đường cắt không quá sâu, ngự y vẫn có thể từ tay Diêm Vương đoạt người về. Chỉ khổ nổi, sức khỏe Tư Đồ Vân Sơ đã không tốt, lần này còn mất máu quá nhiều, thành ra đã yếu lại càng thêm yếu.
Có lẽ xuất phát từ áy náy, Triệu Tinh từ hôm đó liền theo sau hầu hạ Tư Đồ Vân Sơ, tính đến nay đã qua nhiều ngày, Tư Đồ Vân Sơ vẫn không muốn trò chuyện với hắn: "Hoàng phi, người đã không ăn suốt hai hôm nay rồi, cứ thế này sẽ chết đó!"
Tư Đồ Vân Sơ tiếp tục nhìn cửa sổ, hắn vốn đã chẳng còn muốn sống tiếp, chỉ tại tên khốn Cao Thiên Triệt ép buộc hắn phải sống. Khẽ run nhẹ hai chân, không biết từ lúc nào trên mắt cá chân hắn lại xuất hiện thêm hai khóa xích, mỗi lần va chạm đều phát ra âm thanh "keng kéc". Đây là coi hắn thành chó mà xích lại?
"À, ta có bí mật này muốn cho người biết?" Triệu Tinh biết Tư Đồ Vân Sơ muốn tuyệt thực, người nọ nếu kiên quyết bỏ ăn, hắn cũng không thể dùng vũ lực mà ép buộc, vẫn là dùng tình cảm đi.
Ghé đầu vào tai Tư Đồ Vân Sơ thì thầm hai câu, Triệu Tinh thấy biểu hiện kinh ngạc của người nọ, mới khẽ cười: "Chuyện này ngay cả điện hạ cũng chưa biết, chỉ có ngự y, ta và hoàng phi biết thôi."
"....." Tư Đồ Vân Sơ cúi đầu, nâng tay vuốt ve cái bụng phẳng lì của mình, Triệu Tinh vừa nói cho hắn biết, hắn mang thai rồi, trong bụng hắn đang có một sinh linh bé bỏng, nó là con của hắn và Văn. Nỗi tuyệt vọng trong lòng rốt cục cũng được che lấp bằng tia hy vọng nhỏ nhoi, hắn kích động, nước mắt không kìm được bắt đầu lã chã rơi, khuôn miệng chợt nở nụ cười hiếm thấy: "Ưm, ưm, bao bao…"
Câu chữ của Tư Đồ Vân Sơ hơi lộn xộn, nhưng từ biểu hiện gương mặt hắn, Triệu Tinh cũng đoán được người này là đang vui mừng: "Nên hoàng phi phải ăn uống thật tốt vào, Đường Văn trên trời thấy người của hiện tại ắt sẽ đau lòng đó."
"Ưm ưm…" Tư Đồ Vân Sơ gật gật đầu, cầm bát cháo cho vào miệng, Triệu Tinh bất giác cũng bị hắn làm cho vui lây.
Cao Thiên Triệt đi vào thấy Tư Đồ Vân Sơ đang hân say ăn uống, lo lắng trong lòng cũng giảm bớt phần nào.
Tư Đồ Vân Sơ ăn xong, tay không nhịn được sờ lên bụng nhỏ, con à mau lớn nhé! Gương mặt xinh đẹp của hắn lúc này có chút dịu dàng hiếm thấy, khóe miệng xuất hiện một độ cong nhàn nhạt. Triệu Tinh thấy hắn dùng bữa xong xuôi, nhanh tay dọn dẹp, cảm giác Cao Thiên Triệt đứng sau lưng, liền thức thời lui ra ngoài.
"Thần xin cáo lui!" Triệu Tinh vừa xoay người, góc áo đã bị người trên giường níu lấy, hắn khó hiểu nhìn lại, chỉ thấy Tư Đồ Vân Sơ nhíu mi nhìn mình lắc đầu, Triệu Tinh hiểu ý, nháy nháy mắt ra hiệu bảo người nọ yên tâm.
Từ lúc ngự y bắt ra mạch hỷ, Triệu Tinh đã nhờ ông ta giữ kín miệng, nói dối muốn tự mình báo tin tốt cho điện hạ. Thật ra, Triệu Tinh hiểu rất rõ, cái thai trong bụng hoàng phi là của ai? Theo dõi bên người Tư Đồ Vân Sơ từng ấy thời gian, chuyện hắn điện hạ chưa từng viên phòng với nhau, Triệu Tinh đều biết.
Từ lúc điện hạ nhận ra người năm ấy cứu mình là hoàng phi, điện hạ vốn đã không muốn lưu lại cho Đường Văn một con đường sống, hiện tại nếu phát hiện hoàng phi mang thai con của cận vệ kia, với tính cách của điện hạ, chắc chắn sẽ ép hoàng phi phá thai. Ngày ấy, Triệu Tinh đã không thể cứu lấy Đường Văn, chỉ có thể cấp phụ tử Tư Đồ Vân Sơ an toàn.
Trong liều chỉ còn lại hai người, Cao Thiên Triệt từ từ bước đến giường, chậm rãi ngồi xuống, nhìn người nọ trên mặt dính vài sợi tóc, hắn vươn tay muốn giúp, chỉ tiếc tay hắn chưa kịp chạm vào, "chát" một tiếng, Tư Đồ Vân Sơ đã giơ tay gạt bỏ.
"Vân Sơ, ngươi ghét ta?" Cao Thiên Triệt nói: "Ban đầu là do ta ngu ngốc nhận lầm người, về sau liền sẽ bồi thường cho ngươi, hết thảy vẫn còn kịp, ta và ngươi vẫn có thể làm lại từ đầu."
Lý lẽ hùng hồn gì thế này? Lẽ nào Văn chết là đúng ý của hắn? Tư Đồ Vân Sơ lạnh lùng nhìn Cao Thiên Triệt, trong mắt chỉ toàn căm ghét lẫn phẫn hận.
"Vân Sơ, ngươi cho ta một cơ hội, ta sẽ bù đắp cho ngươi." Cao Thiên Triệt tiếp tục nói: "Cho dù không yêu ta cũng được, chỉ xin ngươi đừng rời xa ta."
Tư Đồ Vân Sơ nhìn Cao Thiên Triệt không nói gì.
Danh Sách Chương: