"A!" Một hắc y nhân thê lương kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống, Trương đại gia giương lên một tươi cười âm trầm, đem đại đao rút ra, vài giọt máu đỏ tươi văng lên trên gương mặt vô cảm của ông.
Tư Đồ Nhã Y run rẩy, ôm lấy Tiểu Hoa không dám nhìn, Trương đại gia ngày thường vẫn luôn tươi cười với các nàng, lúc này thật đáng sợ.
Đại đao trong tay vẽ một vòng trên không trung, lóe ngân quang lạnh băng, Tư Đồ Kiệt nở nụ cười dữ tợn, một kẻ cũng đừng mong sống sót.
Hai bên lao vào trận hỗn chiến, Tư Đồ Vân Sơ một khắc cũng không dám rời mắt khỏi Đường Văn, chỉ thấy y di chuyển nhẹ nhàng như chim yến, thoắt ẩn thoắt hiện, bội kiếm trong tay lưu chuyển, đâm xuyên vào bụng hắc y nhân, đem người xuyên thẳng qua, đôi mắt không chút dao động.
Đây mới chính là Đường Văn… Kí ức kiếp trước như thủy triều cuồn cuộn kéo đến, nam nhân cõng hắn một đường chạy đi, phía sau là hàng ngàn cấm vệ quân truy sát, tiếng binh khí va vào nhau rất chói tai, hắn nhắm chặt không dám mở mắt, lúc này lại có cảm giác ươn ướt dính vào mặt hắn, đúng rồi là máu, chính là máu.
"Văn…" Tư Đồ Vân Sơ toàn thân run lẩy bẩy, hắn sợ, từ lúc sống lại hắn không cho phép nam nhân tự mình động thủ, hắn cũng muốn bảo vệ cho y, thế nhưng… Khốn kiếp, tại sao hắn có thể vô dụng như vậy chứ!
Một tên mặt áo đen nhìn huynh đệ đã nằm ở trên đất tắt thở, nhất thời đỏ ánh mắt, rút đại đao, hung hăng chém tới Tư Đồ Tuyết Nhã, nàng hoảng sợ, khóe miệng khẽ nhếch, đẩy Tư Đồ Vân Sơ ra chắn trước mình.
Không ổn, Tư Đồ Kiệt khẽ kêu: "Vân Nhi!"
"Đinh" một tiếng, đại đao nặng đến mười cân đã bị một trường kiếm mỏng manh ngăn cản.
"Văn…" Tư Đồ Vân Sơ nhìn Đường Văn, y sau khi cản lại đao đồng thời đem hắn bảo hộ sau lưng.
Hắc y nhân cả kinh, nam nhân này nhìn tuổi đời không lớn, võ công không hề kém, tuyệt đối là cao thủ! Giương mắt nhìn lên, trong lòng lại run sợ, ánh mắt vô tình đến cực điểm, trong đó còn ẩn nhẫn cả lửa giận.
Không được sợ! Vợ con bọn họ còn ở trong tay người kia, chỉ cần… Hắc y nhân mở lòng bàn tay, bên trên là một túi bột màu trắng, trực tiếp ném về trước.
"....." Đường Văn giật mình, vội đẩy Tư Đồ Vân Sơ ra xa, toàn bộ số bụi vừa nãy bám vào người y, một cỗ khí huyết trực trào sắp phun ra, toàn thân đau đớn như có hàng vạn con côn trùng thay nhau cấu xé, y đau đớn ngã nhoài xuống đất: "Ưm, ưm…"
"Văn!" Tư Đồ Vân Sơ phục hồi tinh thần chạy đến, Đường Văn lúc này cả người đã tê liệt, da dẻ đều chuyển sang màu đen, thất khiếu không ngừng chảy máu, bàn tay hắn ôm lấy thân thể y không ngừng run run: "Mau gọi đại phu, gọi đại phu đến mau!"
Hình ảnh nam nhân toàn thân đầy máu yên tĩnh nằm trong lòng hắn lại hiện ra.
Văn ngươi không được chết…
Ngươi là mệnh của ta, ngươi không thể chết được…
"Văn Nhi!" Trương đại gia thừa dịp chặt đứt yết hầu hắc y nhân, vội vã lao đến: "Ta đi tìm đại phu!"
"Văn, đừng làm ta sợ." Tư Đồ Vân Sơ cắn răng không dám khóc, vươn tay sờ lên mặt nam nhân, máu tươi cứ chảy mãi không ngừng, hắn hoảng loạn đưa tay bịt chặt, máu lại theo kẽ hở ngón tay mà rơi xuống: "Không, không…"
Lão thiên gia, ta cầu xin người!
Cách đó không xa, Cao Thiên Ca nhìn hai người bên nhau, gió lạnh, trong lòng cũng lạnh, giao hòa cùng nhau. Cao Thiên Ca sắc mặt băng lãnh, xoay người rời đi, không muốn nhìn theo, cũng không có cách tách hai người ra, hắn chỉ có thể tự mình trốn tránh.
Đầu óc xoay chuyển, Tư Đồ Vân Sơ nhìn Tư Đồ Tuyết Nhã trong mắt không hề để lộ sự sợ hãi nào, một nữ nhân như ả sao có thể: "Bắt lấy Tư Đồ Tuyết Nhã cho ta!"
"Vân Nhi!" Tư Đồ Kiệt nhìn biểu tình khủng bố của nhi tử, cũng không biết nên nói gì: "Chuyện gì cũng phải từ từ đã."
Tư Đồ Tuyết Nhã bị đám người hầu ép quỳ xuống đất, khuôn mặt vẫn ương ngạnh như trước, nàng không tin Tư Đồ Kiệt ở đây tên khốn kia sẽ dám ra tay với nàng.
Là nàng làm đó thì sao? Nàng cấu kết với Đại hoàng tử muốn hạ độc Tư Đồ Vân Sơ đó thì làm sao? Ai biểu con chó Đường Văn thật sự quá trung thành, đứng ra tự mình chịu tội chứ!
"Nhã Y, thay ta đỡ Đường Văn." Vừa dứt lời, Tư Đồ Vân Sơ đã đưa nam nhân cho Tư Đồ Nhã Y chăm sóc, từ từ bước tới trước mặt Tư Đồ Tuyết Nhã, giương lên một mạt cười tựa tiếu phi tiếu, trong mắt là sát khí nhìn không ra bất luận tình cảm nào, làm cho nụ cười càng thêm dữ tợn. Tư Đồ Tuyết Nhã trong lòng rùng mình, còn chưa kịp trốn đã bị Tư Đồ Vân Sơ một tay nắm lấy cần cổ trắng non mịn.
"A a…" Tư Đồ Tuyết Nhã hoảng sợ nhìn Tư Đồ Vân Sơ đang tươi cười, hai tay dùng sức gỡ tay hắn ra, nhưng đối phương như muốn thật sự giết nàng, khí lực rất lớn làm cho nàng căn bản không thể mở miệng cầu cứu, yết hầu chỉ có thể phát ra thanh âm "ư ư", vô vọng nhìn về Tư Đồ Kiệt.
Tư Đồ Kiệt hoảng hồn, tiến tới gỡ lấy tay Tư Đồ Vân Sơ muốn giải thoát cho nữ nhi, cũng chả biết nhi tử lấy đâu ra sức lực lớn đến vậy, nhất quyết không buông: "Vân Nhi, thả Tuyết Nhã ra trước đã, nó là muội muội của con đó!"
"Ta đã nói qua, đừng chạm vào "vảy ngược" của ta rồi mà." Ánh mắt Tư Đồ Vân Sơ không hề thấy tiêu cự, dường như người trước mắt hắn chỉ là một kẻ đã chết: "Đường Văn là mệnh của ta, hắn chết ta cũng không sống nữa!"
"Trương đại gia quay lại rồi!" Tư Đồ Nhã Y giọng nghẹn ngào la lên, Đường Văn ca ca được cứu rồi.
"Văn…" Tư Đồ Vân Sơ quay đầu, tay nới lỏng, Tư Đồ Tuyết Nhã ngã xuống sàn thuyền, đôi mắt đã trợn trắng hết lên, may mà vẫn còn giữ được hơi thở cuối cùng, nàng rốt cuộc cũng biết sợ rồi!
Trương đại gia nhảy trở lại thuyền, trên lưng còn cõng theo một vị đại phu trung niên, tâm tình lúc này của Tư Đồ Vân Sơ đều đặt lên nam nhân, chuyện của Tư Đồ Tuyết Nhã hắn sẽ tính sau: "Mau, mau xem cho y!"
Bây giờ, Tư Đồ Kiệt đã hiểu, trong lòng Vân Nhi, Đường Văn không chỉ là một cận vệ.
Danh Sách Chương: