• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

11.

Thi thể được phủ vải trắng lên, thân thể vẫn còn nguyên vẹn.

Ta vén vải trắng lên nhìn kỹ.

Thậm chí không hề có vết thương nào rõ ràng.

Ta cảm thấy hơi buồn cười, quay đầu hỏi Trương đại thẩm:

"Nguyên nhân cái chet của em họ ngươi rõ ràng không phải là vết đao, ngươi nhất định phải đem tội danh giết người này đổ lên đầu đệ đệ ta sao?"

Nghe thế, mặt Trương đại thẩm tái xanh, không nói lời nào.

Ta qua loa nhìn thêm vài lần, sau đó phủ vải trắng lên.

............

Người trong thôn nói, trước khi bắt được hung thủ thì hai người ngoài như ta và Kiều Ảnh vẫn là hai nghi phạm lớn nhất.



Họ nói, trước khi chúng ta đến đây, thôn làng vẫn luôn yên bình, không xảy ra bất cứ chuyện gì như thế cả.

Hai ta bị nhốt trong nhà, thôn dân thay phiên nhau canh gác.

Kiều Ảnh nhìn ta:

"Xin lỗi.”

Ta sửng sốt, đây là lần đầu tiên hắn nói ba từ này với ta.

Đúng là kỳ lạ.

Ta vui sướng trong lòng, thuận miệng nói:

"Không sao không sao, xem như bị cách ly phải nằm nhà thôi, ta quen rồi."

Kiều Ảnh nghe không hiểu lời ta nói, cũng không hỏi thêm.

Hắn yên lặng ngồi cạnh ta như mọi ngày.

Một lúc lâu sau, hắn hỏi ta:

“Ngươi có nghi ngờ ta không?"

Ta chống đầu buồn ngủ:

"Nghi ngờ cái gì?"

"Nghi ngờ ta giết hắn.”

Ta hỏi Kiều Ảnh:

"Vậy ngươi có giết hắn không?"

Kiều Ảnh:

"Không có."

"Vậy là được rồi."

Ta vỗ vỗ cánh tay hắn:

“Tỷ tỷ mãi mãi tin tưởng ngươi."

Hơn nữa…

Ta đã xem qua thi thể của Vương Ương, cái chet của hắn không phải do người phàm gây ra, tử trạng kia rất rõ ràng...

Là do ma vật.

Trong phòng, ánh nến đung đưa, ta bắt đầu mơ màng.

Đầu ngả lên một thứ gì mềm mại, ta điều chỉnh tư thế, chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, ta bị những con gà trong sân đánh thức, vừa mở mắt ra đã thấy một khuôn mặt đẹp trai gần kề.

Hả!

Ta hoảng sợ, vội vàng kéo dài khoảng cách với Kiều Ảnh.

Lâu rồi không nghiêm túc nhìn kĩ hắn, thằng nhóc này lại lớn thêm rồi.

Ta cúi đầu nhìn thoáng qua, cánh tay của hắn đặt dưới đầu ta, bị ta gối lên cả đêm.

Ta: "......"

Ta biết ngay mà, làm sao mà tự dưng đêm qua lại có chiếc gối vừa ấm vừa mềm như thế được chứ.

Giấc ngủ của Kiều Ảnh luôn rất nông, sau khi nghe thấy tiếng ta cử động, hắn chậm rãi mở mắt ra.

Ta chân thành hỏi:

"Cánh tay có đau không?"

Kiều Ảnh thản nhiên nói:

"Không đau."

Nói dối, rõ ràng ta thấy cánh tay hắn run rẩy không ngừng kia mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK