Ta đào suốt ba ngày, vất vả mãi mới đào xong.
Các sư muội đứng sẵn ở đầu hang chờ ta.
Ta cực kỳ cảm động, ôm các nàng khóc lóc:
"Ta nhớ các ngươi muốn chet!"
Nhị sư muội:
"Quan hệ của chúng ta tốt như vậy sao?"
Tam sư muội:
"Nàng rốt cuộc khóc cái gì vậy?"
Tiểu sư muội:
"Không biết, nhưng nhìn qua rất thảm nha."
............
Ta theo các nàng trở về Vạn Kiếm tông, làm một đại sư tỷ cả ngày chỉ lăn lộn chờ chet.
Một ngày nọ, ta đang gặm đùi gà, ba sư muội đứng đối diện với ta dùng vẻ mặt buồn bã nhìn ta.
Trong miệng họ còn lẩm bẩm.
"Có phải tỷ ấy mập lên rồi không?"
"Hình như có đó, quần áo kia còn mặc được không?"
"Chắc là vẫn mặc được, chật một chút thì vẫn mặc vừa mà.”
............
Ta ngây thơ hỏi:
"Các ngươi đang nói gì vậy?”
Vừa dứt lời, bên ngoài Vạn Kiếm tông đột nhiên vọng đến tiếng pháo rộn rã.
Ta giật mình, chân gà trong tay rơi xuống đất.
"Sao thế? Có người định cho nổ núi à?"
Các sư muội liếc nhau một cái, sau đó cực kỳ nhiệt tình tiến lên.
Nhị sư muội:
"Không sao không sao, trên núi có người bắt heo rừng ấy mà."
Tam sư muội:
"Đại sư tỷ mau nếm thử đi, đây là rượu do chính tay ta nấu đó."
Ta được họ nhiệt tình rót cho nửa chai rượu, sau đó...
Không có sau đó nữa.
............
Đến khi ta thức dậy, chưa kịp tỉnh táo thì đã nghe thấy bên ngoài vọng vào một tiếng kêu lớn:
"Ma hậu đến!”
Tấm rèm màu đỏ trước mặt từ từ được vén lên.
Ta nhìn bàn tay thon dài kia, đầu óc tỉnh táo lại.
Mẹ ơi, con bị bán rồi!
Phượng Ảnh mặc một chiếc áo choàng màu đen, áo trong màu đỏ chói mắt.
Hắn vươn tay về phía ta, mỉm cười.
Khuôn mặt ta lập tức đỏ bừng, không kịp nghĩ ngợi đặt tay lên tay hắn, để mặc hắn dẫn đi.
Sau đó, ta không nhớ gì cả, chỉ nhớ đến khi mở mắt ra lần nữa, ta đã thấy bản thân ngồi trong hỉ phòng.
Phượng Ảnh đứng đối diện ta, ánh mắt sáng rực nhìn ta.
Ta suy nghĩ một lúc lâu mới mở miệng:
"Có thể giải thích một chút không? Không phải ngươi nói muốn cưới tiên môn đệ nhất mỹ nhân sao? Sao tự dưng biến thành ta rồi?”
Phượng Ảnh:
"Đối với ta mà nói, ngươi chính là tiên môn đệ nhất mỹ nhân."
Hắn nói tiếp:
"Ngươi có đồng ý trở thành ma hậu của ta không?"
Ta nhìn hỉ phục trên người mình, lại nhìn màn đỏ giăng khắp phòng.
"Bây giờ ngươi mới hỏi, không phải muộn rồi à?”
Thằng nhóc này, ai dạy hắn trảm trước tấu sau thế hả?
Phượng Ảnh khẽ cười hai tiếng, đưa tay nâng mặt ta, chậm rãi tiến lại gần...
Trái tim ta điên cuồng đập mạnh, cả người cứng đờ.
"Chờ đã!"
Ta chống tay lên ngực hắn, dũng cảm mở miệng.
Phượng Ảnh rũ mắt nhìn ta:
"Hử?"
Ta nói:
“Ngươi hứa với ta ba điều được không?”
Phượng Ảnh:
"Ngươi nói đi."
Ta hít sâu một hơi:
"Thứ nhất, phải đối xử tốt với ta suốt đời.”
Phượng Ảnh:
"Cầu còn không được."
"Thứ hai, giúp ta đánh ba sư muội của ta một trận, nếu không thì ta nuốt không trôi cục tức này."
Phượng Ảnh:
"Được thôi.”
"Thứ ba..."
Ta suy nghĩ một chút.
“Thứ ba vẫn chưa nghĩ ra, đợi khi nào nghĩ xong ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Phượng Ảnh cầm tay ta, nghiêng người đè ta xuống.
"Ta sẽ chờ.”
(Hết.)