Ban đêm, trong thôn đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết của một người phụ nữ.
Ta xoay người ngồi dậy, cầm kiếm cạnh giường lên ra ngoài.
Âm thanh đó vọng ra từ nhà trưởng thôn.
Khi ta đến nơi, gia đình trưởng thôn đang co rúm, run rẩy đứng trong sân.
Còn có một tiểu đạo sĩ mặc áo bào trắng đang đọ sức với một cỗ ma khí màu đen.
Quào!
Dân chuyên đến rồi.
Thấy thế, ta ngó quanh, định tìm một chỗ ngồi để xem cho rõ.
Chuồng bò có vẻ ổn nè.
Ta lặng lẽ đi sang, vừa định ngồi xổm xuống thì phát hiện trong đó có người.
Còn là người quen nữa chứ.
"Đại sư tỷ?"
"Tiểu sư muội?"
Ta đột nhiên hiểu ra, chỉ vào tiểu đạo sĩ mi mục thanh tú đang chiến đấu kia:
"Đó là kiếm tu mà ngươi theo đuổi bấy lâu nay hả?”
Tiểu sư muội đỏ mặt:
"Đại sư tỷ nói gì vậy? Người ta nghe không hiểu."
Ta thản nhiên nói:
"Đừng có giả vờ trước mặt ta.”
Nụ cười giả dối của tiểu sư muội cứng đờ, nàng ôm cánh tay ta nói:
"Ngươi nhìn xem, có phải hắn rất đẹp trai không."
Ta híp mắt nhìn kỹ một chút:
"Đúng là rất đẹp trai."
Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là tu vi người ta cực kì trâu bò!
Chiến đấu chưa được bao lâu mà ma vật kia đã không chịu nổi, kêu thảm một tiếng nhận thua.
Thấy nó định chạy trốn lên núi, ánh mắt ta sáng lên, nhanh nhẹn thi triển một pháp quyết rồi phi kiếm ra ngoài.
Tiên kiếm xoay trên không trung vài vòng, sau đó nhanh chóng đâm về phía hắc khí đang chạy trốn kia.
Tiếng kêu phát ra từ trong sương đen khàn khàn khó nghe.
Ta vỗ tay:
"Trúng rồi!"
Tiểu sư muội quay đầu nhìn ta, yên lặng giơ ngón tay cái lên.
Tuy rằng ma khí trốn thoát, thế nhưng nó bị thương không nhẹ, ít nhất trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không thể tiếp tục hại người.
Gia đình thôn trưởng cảm tạ ơn cứu mạng của tiểu đạo sĩ, thậm chí còn muốn quỳ xuống dập đầu với hắn.
Ta rất chân thành mời tiểu đạo sĩ và tiểu sư muội đến nhà mình.
"Trong nhà không lớn nhưng vẫn đủ ở, đêm nay các ngươi ở lại đây đi.”
Giọng nói của tiểu đạo sĩ trong trẻo lạnh lùng:
"Làm phiền rồi."
Tiểu sư muội nói hắn tên là Minh Nguyên, là đại đệ tử của Hành Sơn phái.