Khi ta tỉnh dậy, cả căn phòng lặng im như tờ, không có một ai.
Ta xoay người xuống giường, vừa định gọi người thì thấy mặt đất chính giữa phòng bắt đầu rung chuyển.
Ta: "??"
Động tĩnh chấn động càng lúc càng lớn, ta ngồi xổm trên mặt đất nhìn chằm chằm chỗ đó không chớp mắt.
Vài giây sau, mặt đất sụp xuống, tạo thành một cái hố lớn.
Ba người mặt xám xịt từ trong hố ngoi lên, ngẩng đầu nhìn chằm chằm ta.
"Đại sư tỷ!!"
Ta giật giật khóe miệng:
"Các ngươi... Đào được tới tận đây hả?”
Nhị sư muội rất tình nghĩa nói:
"Đại sư tỷ, chúng ta đến đón tỷ về nhà nè!”
Tam sư muội:
"Nghe nói ngươi suýt nữa bị thịt rồi, các tỷ muội lo lắng đến độ đêm không ngủ nổi, cực kì đau lòng!”
Tiểu sư muội:
"Iêm cũng vậy!"
Ta: "......"
Sao không đến sớm hơn, sao bây giờ mới đến hả?
Họ trèo ra khỏi hố:
"Nhanh lên, mau dọn dẹp đồ đạc đi, chúng ta phải đi ngay bây giờ."
Ta nhìn ra sau lưng họ, tỏ vẻ cảm thông:
"Chúng ta... Hình như không đi được rồi.”
Giọng nói u ám trầm thấp của Phượng Ảnh vang lên:
"Các vị cứ đến rồi đi như thế, dường như không thích hợp lắm nhỉ?"
Các sư muội đồng loạt dừng lại.
Phượng Ảnh chậm rãi đi tới trước mặt các nàng:
"Ta thấy mấy vị có hơi quen mắt."
Ta cười khổ.
Có thể không quen sao?
Mấy người họ trước đây còn nhảy nhót vui vẻ trên mộ của ngươi đấy.
Nhị sư muội chuyển đề tài:
"Đại sư tỷ, thấy tỷ sống an nhàn như vậy, các sư muội yên tâm rồi."
"Núi cao sông dài, ngày sau chúng ta ắt sẽ gặp lại."
Tam sư muội:
"Đại sư tỷ, hẹn gặp lại.”
Tiểu sư muội:
"Đại tỷ phu, hẹn gặp lại!"
(*) tỷ phu: chồng của tỷ tỷ.
Dứt lời, ba người đồng loạt nhảy vào trong hố, trước khi thổ độn còn không quên thi triển pháp quyết phủ đất về như cũ.
Ta đứng yên không nhúc nhích.
Tiểu sư muội vừa mới gọi Phượng Ảnh là gì cơ?
Ta nghe không rõ lắm.
Phượng Ảnh đi tới trước mặt ta, nhẹ nhàng vuốt tóc của ta ra sau tai:
"Tiểu sư muội của ngươi gọi ta là gì vậy?"
Ta khóc không ra nước mắt.
Làm sao ta biết được nàng có ý gì!