Phượng Ảnh mặc hắc bào, trên trán xuất hiện một ấn kí màu đỏ diễm lệ.
Cả người hắn nhìn qua hoàn toàn khác biệt với Kiều Ảnh trong kí ức của ta.
Giống như tiểu sư muội nói, hắn bây giờ là ma quân, là Phượng Ảnh.
Tiếng cười vui sướng của Thanh Ma vang vọng bên tai ta:
"Cung nghênh chủ thượng! Chủ thượng trở về ma giới, nhất định có thể phục hưng Ma tộc! Ha ha ha ha..."
Tiếng cười của nó đột nhiên dừng lại.
Ta ngẩng đầu nhìn, thấy Phượng Ảnh vẻ mặt lạnh nhạt lôi một bóng đen từ trong người ra.
"Trời ơi."
"Ngầu quá."
Ta và tiểu sư muội đồng thời hô lên.
Minh Nguyên cạn lời, nhìn chúng ta một cái.
Phượng Ảnh bóp cổ Thanh Ma, nghiêng đầu nhìn hắn:
"Cơ thể của bổn tọa mà ngươi cũng dám vào?"
Thanh Ma lúc này mới biết sợ:
"Chủ, chủ thượng, thuộc hạ làm thế là vì ngài mà, kính xin chủ thượng tha thứ."
"Tha thứ?"
Phượng Ảnh cười nhạo một tiếng:
“Ngươi đi theo ta hơn trăm năm nay, đã từng thấy ta tha thứ cho ai chưa?"
Nghe thế, cả người ta run lên, sao ta cứ cảm thấy câu nói này của hắn hình như có ý ám chỉ ta vậy…
Thanh Ma trong tay hắn bắt đầu giãy dụa.
Thế nhưng bất kể nó giãy dụa thế nào thì vẫn không thể thoát khỏi tay Phượng Ảnh.
Phượng Ảnh khẽ động tay, Thanh Ma lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết, nghe cứ như như ác quỷ địa ngục đang kêu gào vậy.
Hắc khí trong tay hắn điên cuồng muốn chạy, thế rồi chỉ trong chớp mắt đã tan thành tro bụi.
Nhìn tia sương đen cuối cùng tan biến trên ngón tay Phượng Ảnh, ta nhịn không được hít sâu một hơi.
Tiểu sư muội:
"Sao vậy?”
Ta khóc không ra nước mắt:
"Ta cứ cảm thấy, tiếp theo sẽ đến lượt ta."
............
Ta nghĩ sai rồi.
Vẫn chưa đến lượt ta.
Luôn luôn có người vội vàng muốn tìm chết.
............
"Hung thủ giết người chính là hắn! Ta chính tai nghe thấy bọn họ nói!"
"Bà con mau tới đây đi! Không thể để hắn chạy!"
"Mau tới đây!"
Ta quay đầu, nhìn dân làng giơ đuốc lên, tức giận chạy tới đây mà suýt nhồi máu cơ tim.
Minh Nguyên phản ứng rất nhanh, hét lớn một tiếng:
"Mau đi đi!"
Ta cũng hô lên:
"Không muốn chết thì đừng tới đây!”
Đương nhiên, không hề có ích gì cả.
Dân làng chỉ cho rằng chúng ta cố ý doạ họ, tăng tốc chạy nhanh hơn.
Tiểu sư muội:
"Thôi rồi, xong đời."
Ta:
"Mọi người cùng chết ha."
Phượng Ảnh bình thản giơ tay lên, đám thôn dân hẵng còn giương nanh múa vuốt trong chớp mắt đều rơi vào trạng thái bất động.
Bọn họ dường như bị một bàn tay vô hình túm lấy, kéo lên giữa không trung, mặt mũi nghẹn đỏ bừng.
Minh Nguyên cầm kiếm đâm tới:
"Phượng Ảnh! Mau dừng tay lại!"
Thế nhưng, kiếm của hắn dừng trước người Phượng Ảnh, không tài nào đâm tới được.
Trán Minh Nguyên chảy mồ hôi lạnh.
Hắn đánh không lại Phượng Ảnh.
"Minh Nguyên!"
Tiểu sư muội sốt ruột:
"Phải làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ đây?”
Ta vỗ vỗ tay nàng:
"Đừng nóng vội."
Ánh mắt nàng sáng ngời:
"Đại sư tỷ, tỷ có cách rồi?”
Ta sửng sốt:
"Không có."
Nàng: "..."
Ta mỉm cười:
"Dù sao cũng có ai chạy thoát được đâu, vội gì chớ?”
Dường như thái độ thản nhiên của ta đã kích thích Phượng Ảnh.
Hắn vung tay lên, tất cả những người đang lơ lửng trên không trung lập tức ngã rạp xuống đất.
Minh Nguyên ngã xuống, phun ra một ngụm máu lớn.
Những thôn dân kia trực tiếp ngất luôn.
Minh Nguyên:
"Trưởng lão Hành Sơn đang tới đây rồi! Phượng Ảnh! Ngươi vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nếu thật sự liều mạng thì ai thắng ai thua còn chưa biết đâu!"
Phượng Ảnh liếc hắn một cái:
"Trước khi bọn chúng tới, bổn tọa muốn giết các ngươi chỉ dễ như bóp chet một con kiến hôi.”
Kiêu ngạo dữ!
Nhưng đó đúng là sự thật.
Ta rụt cổ lại, bắt đầu cầu nguyện trong im lặng rằng hắn không nhìn thấy ta.
Thế nhưng giây tiếp theo--
"Đưa nàng cho ta, bổn tọa sẽ tha chet cho các ngươi.