Ta tham gia cùng họ.
Bởi vì người họ sắp chôn, không ai khác chính là ma đầu Phượng Ảnh mà ta muốn thịt.
Ta nhìn mỹ nam sắc mặt tái nhợt nằm trong hố, chậc chậc một tiếng:
“Tiếc ghê, vẻ ngoài đẹp vậy mà.”
Dứt lời, ta xúc thêm một đống đất hất xuống.
Nhị sư muội:
“Đúng thật, khuôn mặt này mà đến hiện đại thì chắc chắn sẽ thành đỉnh lưu.”
Nàng nói xong, cũng xúc thêm một xẻng đất.
Ta kinh ngạc nhìn nàng:
“Ngươi là?"
Nhị sư muội cười cười:
“Ta xuyên nhanh.”
Tam sư muội:
“Ta xuyên không."
Tiểu sư muội:
“Ta sống lại."
Ta theo bản năng quay đầu nhìn tứ sư đệ.
Hắn sửng sốt:
“Hả?”
Nhị sư muội giải thích:
“Hắn là người ở đây, bị bọn ta kéo đến làm lao động miễn phí.”
Ta hiểu ra:
“Thì ra là vậy."
Chúng ta vừa nói chuyện vừa chôn người.
Trong nháy mắt, Phượng Ảnh đã bị chúng ta chôn kín, chỉ lộ ra mỗi cái đầu.
Ta cau mày nhìn:
"Các ngươi nhìn hắn xem, sao tự dưng nhỏ đi rồi?”
Nghe thế, bốn người còn lại ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn kĩ:
"Đúng thật, bây giờ trông như chỉ mười mấy tuổi."
Nhị sư muội ngẩn ra vài giây, sau đó giải thích:
"Ta hỏi hệ thống, nó bảo ma quân đang tự thu nhỏ để bảo vệ bản thân.”
Người xuyên nhanh đúng là cao cấp, còn có hệ thống nữa cơ đấy.
Ta giơ ngón tay cái lên với nàng.
Nửa canh giờ sau, cái hố đã chất cao thành một gò đất nhỏ.
Tiểu sư muội liên tục giẫm lên trên, bảo rằng muốn làm phẳng đất.
Ta thở phào nhẹ nhõm:
"Lần này, chắc là không có vấn đề gì nữa.”
Nhị sư muội:
"Đúng vậy, hắn chet là chúng ta sẽ an toàn."
Tam sư muội:
"Cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc ngon lành rồi.”
............
Sau khi thắp một nén nhang, nhị sư muội đột nhiên ngồi bật dậy.
"Toang rồi!”
"Hệ thống nói Phượng Ảnh là nhân vật chính của thế giới này, hắn đi đời thì thế giới này sẽ sụp đổ theo!”
Nghe thế, chúng ta cũng giãy nảy lên.
"Nà ní??"
Ta vội vàng lôi tiểu sư muội xuống khỏi gò đất.
"Mau đào hắn ra ngay!!"
............
Nửa canh giờ sau, cuối cùng chúng ta cũng đào được Phượng Ảnh ra ngoài.
Bấy giờ hắn đã biến thành một đứa trẻ.
Ta xách cổ hắn:
“Bây giờ làm sao đây?”
Bốn người còn lại đồng loạt chìm vào im lặng.