Phượng Ảnh cúi đầu nhìn ta:
"Sao không tiếp tục tám chuyện đi?"
Ta chỉ cười không nói.
Hỏi thừa quá vậy?
Ta có mấy cái gan mà dám tiếp tục nói chuyện với các nàng trước mặt ngươi chớ?
Phượng Ảnh đưa đồ trong tay hắn cho ta.
Ta run rẩy nhận lấy... là một cây hồ lô đường.
"Đây là?"
Phượng Ảnh:
"Ta nghe mấy ngày trước ngươi nói muốn ăn, thế nên thuận tiện mua về cho ngươi."
Ta sửng sốt hỏi:
"Ta nói vậy lúc nào?”
Phượng Ảnh:
"Lúc ngủ, ngươi nói mớ."
Ta hoảng sợ nhìn hắn, người này biến thái quá vậy, ta ngủ mà hắn còn giám sát ta!
Thú thực, ta không biết hắn đưa ta về đây với mục đích gì.
Nghĩ mãi không ra, ta hỏi thẳng luôn:
"Phượng Ảnh, ngươi đưa ta về đây để làm gì thế?”
Phượng Ảnh nhìn ta thật sâu.
Đối diện với ánh mắt của hắn, hai chân ta mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống.
Đừng giống như nhị sư muội nói được không…
Nếu thế chẳng phải ta cách cái chet rất gần rồi sao…
Đang chuẩn bị vứt hết liêm sỉ, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ thì ta thấy Phượng Ảnh đi tới trước mặt ta, ôm ta lên.
Ta: "??"
Mặt hắn áp sát bên tai ta, giọng hơi khàn khàn:
"Không phải ngươi từng nói, sẽ mãi mãi ở bên ta sao?”
"Ta... Ta nói vậy bao giờ?”
Bàn tay hắn ôm eo ta đột nhiên dùng sức.
Ta giật mình, vội vàng sửa miệng:
"Nhớ nhớ, đúng là ta từng nói vậy."
Hẳn là trước đây ta từng thuận miệng nói ra khi dỗ hắn, ai mà biết được hắn lại nhớ đến tận bây giờ.
Nhưng giờ hắn có còn là trẻ con đâu?
Không, không!
Bây giờ hắn nuốt nguyên một đứa nhóc còn được nữa là.
Phượng Ảnh xàm xí nói với ta thêm mấy câu rồi mới chậm rãi rời đi.
Ta ngã xuống giường, không khỏi nảy sinh cảm giác luyến tiếc.
Những ngày này tuy rằng rất thoải mái, thế nhưng ta vẫn lo sợ.
Sao mà Phượng Ảnh còn dính người hơn cả Kiều Ảnh vậy ta?