"Mami, Kiều Kiều dậy rồi nè " Bé con lúc này từ phòng bước ra, mắt vẫn còn nhắm tay vẫn còn ôm gối mà ngước lên cười với cô,
"Bé con dậy rồi sao, ngoan mau đi rửa mặt rồi ra ăn sáng nào " Tô Cảnh Nguyệt thấy nhìn thấy con gái đã dậy, liền kêu bé con đi vệ sinh cá nhân, rồi lên ăn sáng mà đi học,
Trước giờ Tô Cảnh Nguyệt không cực nhọc khi kêu bé con dậy vì nó rất ngoan hiểu chuyện, vì biết Tô Cảnh Nguyệt nuôi nấng nó cực khổ nên không bao giờ thức khuya, và ngủ dậy trễ, còn biết một mình tự dậy khi nghe tiếng nấu nướng của mẹ phát ra, nhờ vậy mà giờ đã là một thói quen của Kiều Kiều luôn rồi, với lại Tô Cảnh Nguyệt dạy con là không có được ngủ nướng, nên bé con không có thói quen đấy,
Tô Cảnh Nguyệt đang làm đồ ăn xong, thì định kêu gọi bé con, đột nhiên nhìn thấy bé con bước ra mà khoe,"Mami Kiều Kiều xong rồi ạ, Kiều Kiều cũng tự mặc quần áo luôn rồi nè"
"Kiều Kiều ngoan lắm, biết tự mặc quần áo rồi này, mami vui lắm " đứa trẻ này Tô Cảnh Nguyệt nhìn bé con miệng tươi cười, cuối cùng con gái mình nuôi nấng giờ cũng đã hiểu chuyện, nhớ lúc sinh nó ra trên tay bế rất là nhỏ bây giờ đã được ba tuổi, Tô Cảnh Nguyệt rất là vui,
"Ngồi vào bàn ăn nào, ăn xong mami đưa con tới trường nha" Nghe Tô Cảnh Nguyệt nói xong, bé con liền vừa ăn vừa gật đầu,
Cả hai đang ăn rất im lặng, thì sau một lúc cũng ăn xong, rồi sau đó dọn dẹp chuẩn bị đi,
Tô Cảnh Nguyệt đang mang giày xong thì kêu bé con nhanh lên, "Kiều Kiều xong chưa con, đi thôi nào"
"Mami con xong rồi đi thôi ạ" bé con từ trong phòng đang lấy cặp mà chạy ra, Tô Cảnh Nguyệt cứ thế mà trên đường chạy xe đưa con gái đến trường, còn cô thì chạy tới Công ty,
(Những thoại bên dưới điều là nói tiếng anh đấy từ cảnh trong công ty đó nha, về phần Tô Cảnh Nguyệt với Kiều Kiều là nói tiếng TQ)
"A trưởng phòng chị đây rồi, cấp trên gọi chị lên phòng làm việc đấy " Tô Cảnh Nguyệt từ bên ngoài bước vào văn phòng thì những nhân viên bên trong chạy đến nói,
"Được cảm ơn mọi người " Tô Cảnh Nguyệt nghe vậy liền mỉm cười gật đầu, Sài đó mỉm cười với mọi người, nói xong liên đi lên phòng Tổng giám đốc,
Tô Cảnh Nguyệt từ bên ngoài gõ cửa rồi mới bước vào mà chào người ngồi bên trong,"Tổng giám đốc, cho gọi tôi ạ "
"Tô Cảnh Nguyệt cô đây rồi, cô mau ngồi xuống đi, vì tôi có một chuyến công tác dành cho cô đây, tôi biết trong công ty này cô là một nhân tài về thiết kế, nên phía chủ tịch bên nước ngoài biết về năng lực của cô với cô cũng là người TQ nên tôi suy nghĩ rất kỹ sẽ điều cô đi TH tham dự sự kiện thiết kế họa thời trang bên đó đến một năm "
Tô Cảnh Nguyệt ngồi đối diện ông ấy nghe những gì ông ấy nói, khiến cô rất bất ngờ khi được ông ấy chuyển công tác cho đi đến tận nước nhà, thấy vậy cô liền hốt hoảng lên tiếng, "Nhưng mà, Tổng giám đốc tôi"
"Không nhưng gì hết, đây là lệnh của chủ tịch phía bên đó, và đây cũng là cơ hội để cô được danh tiếng về tay nghề thiết kế của cô đấy " Tô Cảnh Nguyệt nghe mình bị điều về TQ để làm, thì liền muốn từ chối, nhưng chưa nói hết thì đã bị chặn lại,
Tổng giám đốc đứng lên nhẹ nhàng vỗ vỗ lên vai cô mà mỉm cười nói, "Tôi biết là cô sẽ muốn từ chối, nhưng công ty rất trong cậy vào cô đấy hãy mang vinh danh về cho công ty nào, tuần sau chủ nhật xuất phát "
"Được rồi, tôi sẽ nhận lệnh đi công tác của chủ tịch " Tô Cảnh Nguyệt, nghe xong liền thở mạnh mà bất lực đành phải nhận lệnh, thôi, coi như đây là cái duyên của mình vậy, trước sau gì cô cũng phải đối mặt với sự thật mà thôi,
Tổng giám đốc vừa nói tay vừa chỉ vào cô nói, "Bây giờ cô đừng ở đây nữa, hãy mau về nhà mà vẽ những mẫu Thiết kế của mình đi, công ty cho cậu nghĩ ngơi tới thời điểm cô đi đấy, về ngay hôm nay luôn"
"Được, vậy tôi đi đây " Tô Cảnh Nguyệt, chào người xong liền bước đi xuống văn phòng mình mà lấy những vật liệu mình dùng bỏ vào túi,
"Trưởng phòng, có phải cô được điều đi TQ không, cô sướng thật đó "
"Này trưởng phòng, cô đi bao lâu vậy"
Tô Cảnh Nguyệt nhìn họ nhào đến mình hỏi vồ vập, cô liền nói vừa cười với đồng nghiệp, "Một năm "
"Một năm, vậy là chúng tôi nhớ cô lắm đấy, à mà cô nhớ liên lạc thường xuyên cho chúng tôi nha, lúc về nhớ mua đặt sản của TQ cho chúng tôi nhé, cô cũng là người TQ mà nhớ nha" cả nhóm xung quanh ai nấy cũng mỗi người một câu,
"Được được, thôi tôi đi nha bye bye mọi người năm sau tôi lại về " Tô Cảnh Nguyệt miệng thì nói vậy thôi, vì bản thân cô không biết mình có thể về lại đây được hay không, nói xong cô đi xuống hầm lấy xe đi về, còn ghé qua siêu thị mua ít đồ, rồi mới về nhà,
"A lo, Cố Ngụy à, tuần sau em về nước rồi đấy " Tô Cảnh Nguyệt về đến nhà thì liền gọi cho Cố ngụy,
Bên kia Cố Ngụy nghe những gì cô nói bất ngờ lên tiếng, " Em muốn về rồi sao"
Tô Cảnh Nguyệt phía bên này thở dài một tiếng giọng nói có hơi mệt mỏi nói, "Chín là không muốn về cũng phải về, em vừa mới bị công ty điều về TQ làm việc đây này"
Cố Ngụy nghe vậy cũng gật đầu đồng ý với cô mà ủng hộ cô trở về, "Uh cũng tới lúc em phải về rồi, chuyện gì đến cũng phải đến thôi"
Từ Hàn Phong anh ta đã tìm kiếm cô cũng được gần bốn năm rồi, ba mẹ Tô cũng vậy hên là năm đó Cố Ngụy đã kể lại mọi chuyện cho ba mẹ Tô nghe hết, họ nghe xong liền vô cùng tức giận mà thổ thẹn với con gái của mình, và họ cũng không còn làm ăn hợp tác gì với nhà họ Từ nữa, ba mẹ Tô nói sẽ không trách cô, nếu cô về thì họ sẽ chờ cô đến khi nào cô về nhà, và họ cũng đồng y cho cô ly hôn, nhưng bên ba mẹ Tô kêu anh ta ký đơn ly hôn, nhưng anh nói có đánh chết cũng không ký
"Uh em biết rồi, nhớ tuần sau ra sân bay rước em đấy" nói xong bên kia uh một cái rồi cúp máy,
"Từ Hàn Phong à Từ Hàn Phong lần này về, tôi có gặp lại anh không đay, còn con của chúng ta nữa anh không yêu tôi thì sao lại đi tìm tôi tới tận bây giờ chứ, lại còn không chịu ký tên vào giấy ly hôn nữa, rốt cuộc anh muốn gì ở tôi đây" Tô Cảnh Nguyệt cúp máy xông liền ngồi xuống sofa mà ngước mặt lên trần nhà mà thở dài lầm bầm,
Tô Cảnh Nguyệt không cứ nghĩ mãi đành thôi kệ, vì cuộc đời tới đâu hay tới đó đi, giờ ở nhà lo vẽ bản thiết kế cho xong, anh sau đó tập trung vẽ, thì phát hiện cũng đã tới giờ đón con rồi, liền đứng dậy cầm áo khoác mà đi nhanh,
Bé con vừa bước ra cửa cùng với cô giáo, con bé nhìn thấy Tô Cảnh Nguyệt mà bất ngờ tươi cười nhanh chóng chạy tới nhảy vào người cô,"Mami, sao hôm nay mẹ rước con sao, hôm nay mẹ được về sớm à
Tô Cảnh Nguyệt bế bé con mà xoa đầu, sau đó cô mới mỉm cười gật đầu,"Ừm hôm nay mẹ được về sớm để đón Kiều Kiều nè"
Nói xong cô nhanh chóng đưa con về nhà, Tô Cảnh Nguyệt vừa về đến nhà thì đặt con lên ghế ngồi, mà nhìn con nói, "Kiều Kiều, mami có chuyện muốn nói với con một chuyện"
Kiều Kiều gật đầu rồi nhìn Tô Cảnh Nguyệt mà hỏi, "Mami có chuyện gì, mami nói đi ạ"
"Tuần sau mình sẽ về TQ sinh sống, vì công ty của mami được điều đi nên mami với con phải đi rồi " Tô Cảnh Nguyệt lúc này nghiêm túc nói chuyện với con,
"Được có mami thì Kiều Kiều đi đâu ở đâu cũng được mà, con cũng muốn gặp ông bà ngoại lắm, trước giờ Kiều Kiều vẫn chưa biết họ " Kiều Kiều nhìn Tô Cảnh Nguyệt vừa cười vừa nói với cô, cũng pha lẫn chút buồn,
"Được hai ta quyết định vậy nhé, ngày mai mami sẽ nói lại với trường của con, và kêu trường tới lúc đó làm tiệc chia tay với bạn trong lớp nha " Tô Cảnh Nguyệt vốn biết Kiều Kiều trong trường có rất nhiều bạn bè thấy con bé cũng hơi buồn nên phải làm tiệc chia tay bạn cho nó thôi,
ngày ngày cuối cùng hôm nay cũng đến ngày cô phải lên đường đi về TQ rồi, cô sắp xếp xong liền đưa ra một số quà mà cô đã chuẩn bị trước đó để đưa cho chị Lý, "Chị lý nhờ chị giúp đỡ trong thời gian bao năm qua, em làm phiền chị quá nhiều, nên em có một ít quà, muốn biếu cho chị, bây giờ em phải đi rồi ạ chị ở lại mạnh khỏe nha"
"Được em đi thông thả nha, Kiều Kiều cũng vậy nha con, cô thật sự rất nhớ con lắm đấy " chị lý nói với Tô Cảnh Nguyệt xong liền cúi xuống ôm lấy Kiều Kiều mà luyến tiếc khóc,
"Cô Lý, con với mami một lác đi rồi, cô ở lại mạnh khỏe nhé ạ, con sẽ thường xuyên gọi điện cho cô nha" nói xong hai người chào chị Lý rồi quay lại nhà mình sắp xếp đồ đạc tiếp tục,
Cả hai đang loay hoay sắp xếp đồ đạc, Tô Cảnh Nguyệt lúc này hô lên nhắc nhở Kiều Kiều,"Kiều Kiều, sắp xếp xong chưa con những đồ con muốn thì cứ đem theo đi nha"
"Con mau đem ra đây mami sắp xếp cho con nè" Tô Cảnh Nguyệt đang sắp lại quần áo cho bé con, thì thấy nó đã đem những thứ của nó ra, không có gì ngoài sách và truyện trẻ con hết có một chuyện tôi chưa nói là bé con này rất thích đọc sách khi nó chỉ mới ba tuổi, nhưng Tô Cảnh Nguyệt với Từ Hàn Phong vốn đâu có sở thích đọc sách, lúc đầu nghĩ đi nghĩ lại thì nhìn thấy con bé có gì đó một chút giống Cố Ngụy nhỉ vì Cố Ngụy rất thích đọc sách nha, khó hiểu,
"Xong rồi mami, chúng ta đi thôi nào " con bé này lúc đầu nghe đi xa nó buồn lắm nhưng bây giờ sao lại hứng khởi như vậy chứ còn bận đồ rất là xinh đẹp nha, chắc mong gặp ông bà ngoại lắm đây,
"Kiều Kiều, sao hôm nay bận đồ xinh đẹp thế con định làm fashion sân bay hôm nay sao" nói xong lại nhớ ngày tháng mình còn là diễn Viên fan hay đặc biệt danh cho cô là fashion sân bay giờ thì tới con gái cô rồi, nghĩ lại lúc đó thật vui,
"Đi thôi con, taxi tới rồi " Tô Cảnh Nguyệt một tay dắt con gái một tay kéo vali ra tới cửa vẫn không quên chào chị lý thêm một lần nữa, chào xong cả hai người cùng đi ra sân bay mà về lại TQ,