• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Úc Viên Viên thút thít muốn khóc, giọng nói cũng nhỏ đến mức đáng thương, ánh mắt sợ hãi nhìn Úc Minh Hi: "Viên Viên là Tiểu Miêu, là Tiểu Miêu ở tiên cảnh, anh trai thích Miêu Miêu không?"

"Có chứ." Úc Minh Hi cố ý dịu dàng như không nhịn được cảm thán: "Tiểu Miêu Miêu rất đáng yêu, anh trai rất thích."

"Vậy anh trai... khá hơn chút nào chưa?" Úc Viên Viên ghé vào bên cạnh sô pha nắm ngón tay lạnh như băng của Úc Minh Hi, mềm mại hỏi: "Anh trai còn cần tiên khí không?"

Úc Minh Hi cố gắng  ngồi thẳng dậy, ôm Viên Viên vào trong ngực: "Anh không sao rồi, Viên Viên có thể trò chuyện với anh một chút không?"

"Được ạ!" Cô bé trong lòng cậu gật đầu liên tục.

"Anh, anh lên lầu nghỉ ngơi đi, mặc kệ cô bé." Úc Ánh Trạch khó chịu nói.

Mặc dù Úc Ánh Trạch không thích nhưng cũng không dám thể hiện ở trước mặt anh trai, cậu biết bệnh của anh trai không thể bị kích thích cũng không đành lòng làm cho anh trai khó chịu, nếu không phải do đột nhiên hôm nay ba mang cô bé về...

Khoảng khắc nhìn thấy Úc Viên Viên kia, cậu không hiểu sao lại sợ hãi vì sợ sự chú ý của ba sẽ không còn đặt lên người các cậu nữa.

Rõ ràng ba đã bề bộn nhiều việc, rất ít khi ở bên các cậu, chuyện đã hứa cũng quên làm.

Nếu sự quan tâm ít ỏi này lại bị chia...

"Viên Viên, trước đây em sống ở đâu? Còn nhớ không?" Úc Minh Hi nói khiến Úc Cẩm Kiêu vốn đang nhíu mày bỗng giãn ra.

Con trai lớn thông minh khiến anh không phải lo nhiều, anh vừa nghe đã biết Úc Minh Hi đang cố ý dẫn dắt Úc Viên Viên nói ra chút tin tức hữu dụng.

"Ngôi nhà đó rất lớn, sân cũng thế, có nhiều bạn nhỏ lắm."

Úc Minh Hi ngẩng đầu nhìn ba, Úc Cẩm Kiêu tựa hồ cũng nghĩ tới cái gì đó, hai người tâm linh tương thông trao đổi bằng ánh mắt.

"Vậy người đã chăm sóc em từ trước đến nay tên là gì, em còn nhớ không?"

Viên Viên giống như một cái gối ôm mềm mại được ôm vào trong ngực, vì để giảm bớt lo âu cùng khẩn trương của cô, bàn tay Úc Minh Hi nhẹ nhàng nắm nắm tay nhỏ như bánh trôi, tay kia thong thả nhẹ nhàng vỗ về cái đầu nhỏ.

"Bác Lý... bác Trương... bác Lâm... còn có dì Trần." Bàn tay tròn của cô nắm thành nắm đấm, ngón tay lần lượt xòe ra để đếm, vừa ngắn vừa nhỏ, giống như củ cải nhỏ cắm trong đất: "À đúng rồi, còn có bác Vương!"

 

Vẻ mặt Úc Minh Hi ngưng trọng, do dự một lúc thì hỏi: "Vậy ba mẹ em đâu?"

Cô bé im lặng không nói lời nào, vùi ở trong lòng Úc Minh Hi, ánh mắt nhỏ nhắn nhìn về phía Úc Cẩm Kiêu.

Ba không cho cô gọi ba, vậy cô dùng mắt nhìn cũng được chứ nhỉ?

Ánh mắt nhỏ ủy khuất kia không hề che giấu, biến thành một bàn tay vô hình, liều mạng chỉ Úc Cẩm Kiêu , trong không khí còn trôi nổi hai chữ "Ba ba" to như vậy.

Nhìn thấy ánh mắt của Úc Viên Viên, Úc Ánh Trạch tức giận "Hừ" một tiếng.

Nếu không phải không muốn chọc anh trai tức giận, có lẽ cậu đã đá củ cải nhỏ kia xuống khỏi người anh trai từ lâu rồi.

"Vậy em nhìn thấy ba từ đâu, và làm thế nào để tìm được ba?" Phản ứng của Úc Minh Hi không lớn bằng Úc Ánh Trạch về việc Úc Viên Viên gọi Úc Cẩm Kiêu là ba.

Trên người cô bé đáng yêu này có hơi thở đặc biệt, luôn khiến Úc Minh Hi nghĩ đến em gái của mình.

Cô em gái không bao giờ về nhà nữa.

"Trên TV." Cô cắn ngón tay nhìn quanh sau đó giơ ngón tay chỉ vào một cái hộp đen trong phòng khách: "Em nhìn thấy trên TV!"

Ánh mắt Úc Cẩm Kiêu khẽ động, ánh mắt trở nên sắc bén.

Biết anh trên TV à...

Phải thật không?

Úc Ánh Trạch vốn không muốn chen vào, nhìn theo tay Úc Viên Viên vào cái hộp đen, nhịn không được cười ra tiếng: "Ha ha, có phải em ngốc không, đó không phải là TV, đó là hộp tiền tiết kiệm của anh mà! TV ở bên kia kìa!"

Ánh mắt ngơ ngác ngây ngốc chuyển từ hộp đen sang bên cạnh, đó là một màn hình đen kịt lớn bằng tường, chỉ riêng độ cao đã có thể so sánh với chiều cao của Úc Viên Viên.

"Cái gì! Đây là TV?" Viên Viên khiếp sợ.

TV nhà ba cao hơn TV nhà cô nhiều thế, còn to hơn nữa!

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK