Lòng bàn tay đột nhiên trống rỗng, Úc Viên Viên mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn nhưng không thấy ba đâu.
Cô bé ngáp và trở mình, ý định ban đầu là tìm xem ba đã đi đâu... Nhưng khi xoay người, cơn buồn ngủ ập đến dữ dội như sóng biển, mí mắt cô bé lại khép lại.
Một giấc mơ trong đêm.
Một cơn ác mộng rất đáng sợ.
Úc Viên Viên mơ thấy mình lại trở về cô nhi viện, ba không chịu đưa cô bé về nhà, cô bé sống lẻ loi một mình, không lâu sau thì trên TV chiếu cảnh ba bị người xấu đột kích, bị thương rất nghiêm trọng, còn thiếu hai ngón tay.
Người xấu vô cùng tàn nhẫn, bọn họ giấu ngón tay đi, cố ý để cho ba cô bé bỏ lỡ cơ hội nối ngón.
Đợi đến khi cơ hội tan biến bọn họ mới trả lại.
Tin tức trên TV có hình ảnh của những kẻ xấu, nói rằng người làm tổn thương ba là một tay sát thủ chuyên nghiệp.
Úc Viên Viên nhìn thấy hơn quen mắt, nhưng lại không nhớ ra là ai.
Cảm giác trong mộng rất chân thật, Úc Viên Viên khóc nức nở, nước mắt cô bé làm ướt gối.
Cô bé nhớ tới ở khi ở Tiên cảnh đã nghe lén được lời mẹ nói.
Nếu như ba c.h.ế.t trong thế giới của quyển sách này thì sẽ bắt đầu lại từ đầu, hết lần này đến lần khác, ba sẽ không thể trở lại Tiên cảnh.
Bầu không khí trong mơ đè nén lại bi thương, Úc Viên Viên khóc nứ nở, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một cục, cho đến khi…
Giấc mộng lắc lư.
Không đúng, không phải giấc mộng đang lắc lư, mà là có người đang nhẹ nhàng đẩy vai cô bé.
“Viên Viên? Sao vậy Viên Viên?
Hình như là giọng của anh cả!
Úc Viên Viên dụi dụi mắt, cảm thấy tầm mắt hôm nay... hơi tối!
Viên Viên vừa mới tỉnh ngủ không nhìn thấy mặt mình, Úc Minh Hi nhìn khuôn mặt cô bé thì vừa buồn cười lại vừa đau lòng.
Không biết cô bé gặp mộng như thế nào, nhưng trước khi tỉnh khóc rất thảm, khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầu nước mắt, gối cũng ướt sũng, miệng bĩu môi phát ra tiếng rên rỉ bi thương liên tiếp.
Sau khi đánh thức mọi người dậy, Úc Minh Hi phát hiện mí mắt của cô bé hơi sưng lên, tròn như mắt cá trên TV.
"Dậy đi, chúng ta đi rửa mặt được không?" Úc Minh Hi rất muốn hỏi cô bé mơ thấy gì, nhưng lại không đành lòng chạm đến chuyện đau lòng trong mộng, chỉ có thể vỗ nhẹ lưng cô bé an ủi.
Cái miệng nhỏ nhắn "oa" ngáp một cái, Úc Viên Viên bị ôm vào toilet, nhìn chằm chằm mình trong gương đột nhiên dại ra.
"Anh trai, đôi mắt em tròn kìa!"
Ngày hôm qua còn là một tiểu quỷ có đôi mắt đáng yêu, hôm nay đã biến thành con cá nhỏ, khó trách cô bé lại kinh ngạc đến vậy.
"Không sao đâu, đợi lát nữa sẽ tiêu sưng, chúng ta rửa mặt trước được không?" Úc Minh Hi thấm ướt khăn lông sạch sẽ rồi nhẹ nhàng lau chùi khuôn mặt nhỏ nhắn bị nước mắt làm bẩn.
Úc Viên Viên quan sát một lúc, chủ động vươn bàn tay nhỏ bé ra: "Viên Viên tự lau được ạ!”
“Viên Viên còn có thể tự rửa mặt sao?" Úc Minh Hi giả bộ kinh ngạc, đôi mắt xinh đẹp cong lên ý cười.
"Không giỏi lắm ạ, nhưng anh trai ôm Viên Viên mệt c.h.ế.t đi được, Viên Viên không muốn anh trai mệt thêm nữa, Viên Viên tự rửa được." Nói xong, cô bé cầm khăn mặt trong tay, học theo động tác của anh trai, cầm lên lau lung tung trên mặt.
Động tác không hề có kết cấu còn có chút vụng về, nhưng nhìn ra được cô bé rất cố gắng học tập, không giống dùng khăn lau khuôn mặt nhỏ nhắn, mà giống như khuôn mặt nhỏ nhắn rơi vào trong khăn.
Úc Minh Hi tùy cô bé làm loạn, chờ Viên Viên lau xong thì luôn miệng khích lệ rồi ôm cô bé đi ra ngoài.
Cửa phòng vốn đã không đóng bị người đẩy ra, Úc Cẩm Kiêu đứng ở cửa, trên mặt không có biểu tình gì: "Đã dậy rồi? Xuống ăn sáng đi, ăn sáng xong thì lập tức xuất phát.”
Xuất phát…
Úc Minh Hi đột nhiên nhớ tới dự định tối hôm qua - lát nữa sẽ đưa Viên Viên về cô nhi viện.
"Ba..." Úc Minh Hi muốn nói gì đó, nhưng vừa mở miệng, cổ họng giống như bị cái gì đó bóp chặt, khiến cậu đột nhiên không lên tiếng.
Nên nói gì đây?
Dường như không cần phải nói gì cả.
Viên Viên chỉ trở về nơi cô bé nên về mà thôi.
Úc Cẩm Kiêu hạ tầm mắt, xoay người rời đi.
Chỉ có Úc Viên Viên không hiểu nổi ba và anh trai rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, sao ăn sáng mà nhìn hai người họ chẳng vui vẻ gì nhỉ?
"Viên Viên." Úc Minh Hi ôm cô bé trở lại đầu giường, đặt con búp bê sư tử nhỏ vào trong lòng cô bé: "Anh trai tặng cái này cho em, sau này em có thể chăm sóc nó thật tốt không?"