Úc Cẩm Kiêu không nhúc nhích, cũng không đáp lại, anh cố ý muốn thử xem túi sữa nhỏ này đang làm gì.
Kéo một chút nhưng ba không nói lời nào, Úc Viên Viên lại kéo thêm hai cái, nhỏ giọng lầm bầm: "Ba ba, có phải ba buồn ngủ rồi không? Đừng ngủ ở chỗ này, phải ngủ trên giường mới được!”
Không đợi được anh đáp lại khiến túi sữa nhỏ nóng nảy, sức kéo ống quần càng mạnh.
Nhớ tới chiếc quần đêm nay mình bỏ ra, Úc Cẩm Kiêu lập tức túm lấy móng vuốt nhỏ của cô bé: "Nhóc đang làm gì vậy?"
“Đang mai phục ba đó!" Viên Viên hùng hồn nói.
Toàn bộ thân thể cô bé núp dưới bóng tối của bàn, ngẩng đầu cười híp mắt nhìn anh, trong ánh mắt vừa có sự đắc ý vừa có sự vui vẻ, bàn tay tròn trịa lại kéo ống quần của anh, tư thế vụng về lại có ý ỷ lại.
"À, chú đã nhìn thấy nhóc ở cửa từ lâu rồi." Úc Cẩm Kiêu lôi người từ dưới gầm bàn ra: “Nhóc lớn như vậy, nhóc cho rằng mắt chú không tốt?"
“Thật sao?!” Úc Viên Viên chấn động vô cùng, lâm vào trầm lặng, cô bé dựng đứng đầu vẻ mặt tuyệt vọng như cả thế giới đang dần sụp đổ.
Thân thể nhỏ bé bị Úc Cẩm Kiêu kéo ra, anh vừa định thả người xuống đất, kết quả cô bé lại âm thầm co chân, giống như trên mặt đất có nham thạch, sống c.h.ế.t không chạm chân xuống mặt đất.
Úc Cẩm Kiêu đoán được cô bé muốn làm gì, nheo mắt lại: "Úc Viên Viên…”
“Ba ôm!" Viên Viên vừa cười vừa vươn hai tay ra.
Hô hấp anh cứng lại, đây là lần đầu tiên Úc Cẩm Kiêu cảm thấy mình gặp khắc tinh, đánh không được, mắng cũng không, càng không thể ném ra ngoài.
Hết lần này tới lần khác cô bé tới làm nũng, mỗi lần trưng bộ dáng đáng thương đều khiến người khác không thể từ chối.
Giống như có ma chú gì đó khiến mọi người yêu quý cô nhóc này.
“Sao nhóc còn chưa ngủ?" Úc Cẩm Kiêu đặt người lên đùi: “Không ngủ được? Các anh đều ngủ cả rồi.”
"Căn phòng quá yên tĩnh, Viên Viên có chút sợ hãi." Hai tay cô bé nắm lấy làn váy, Úc Viên Viên đặt đầu lên mặt bàn tiết kiệm sức lực: "Sao ba còn chưa ngủ ạ? Người lớn ngủ muộn thì không bị yêu quái bắt đi, thật không công bằng mà.”
Ha, tiểu quỷ này còn biết không công bằng cơ à.
“Yêu quái muốn bắt thì bắt đi." Anh vừa trả lời qua loa, vừa xem văn kiện, Úc Cẩm Kiêu hoàn toàn không có cách nào dỗ trẻ con.
Hai đứa con trai khi còn bé đều là vợ nuôi lớn, công việc của anh bận rộn rất ít quản, đợi đến khi đứa nhỏ lớn lên, công việc của anh vẫn bận rộn như cũ, hai đứa con trai đều rất nghe lời, vốn dĩ không cần anh quan tâm nhiều.
Dỗ trẻ con gì gì đó… Đối với anh mà nói là điều không cần thiết.
"Ba đừng sợ." Úc Viên Viên nghiêm túc, quay khuôn mặt già dặn lại vỗ vỗ bả vai anh, cau mày nhìn bốn phía: "Nếu có yêu quái, Viên Viên nhất định sẽ bảo vệ ba, Viên Viên trưởng thành rồi ạ!"
“Trưởng thành rồi? Nhóc bao nhiêu tuổi?”
“Viên Viên 250 tuổi rồi đó!”
Úc Cẩm Kiêu: "?" Lời này dễ khiến người ta hiểu nhầm là 250 tuổi thật lắm đấy nhé.
Tính theo tuổi ở Tiên cảnh thì Úc Viên Viên 250 tuổi thật, nhưng ở đó chỉ như trẻ con, giống cây non mới nảy mầm, so với con người thì bằng nhóc 3 tuổi mà thôi.
“Nhóc nhớ kỹ nhé, nhóc mới ba tuổi thôi.”
“Không phải, Viên Viên 250 tuổi rồi mà.”
“Không, người ở cô nhi viện nói nhóc ba tuổi.”
“Viên Viên thật sự 250 tuổi!”
Úc Cẩm Kiêu: "..." Dừng lại, anh không muốn cãi nhau về vấn đề tuổi tác với tiểu quỷ này, nó còn mệt gấp trăm lần khi anh bàn chuyện làm ăn với người khác.
“Được, nhóc là Đại Viên Viên 250 tuổi rồi." Úc Cẩm Kiêu, phản diện đệ nhất Giang Thành nhận thua ngay tại chỗ.
"Con sẽ bảo vệ ba không bị yêu quái bắt đi." Úc Viên Viên nói tiếp: "Nhưng ba vẫn nên đi ngủ sớm một chút, bác Lý nói nếu không ngủ ngon sẽ biến thành đồ ngốc."
Đồ ngốc? Còn có người ngốc hơn nhóc à?
Úc Cẩm Kiêu lặng lẽ than thở ở trong lòng.
Thư phòng yên lặng mấy giây, cô bé trong lòng giống như đang chờ anh đáp lại, khiến Úc Cẩm Kiêu không thể không tìm lời nói: "Nhóc bảo vệ chú?”
"Đúng ạ, móng vuốt Viên Viên siêu lợi hại đó nha!" Úc Viên Viên nheo mắt lại, ra vẻ hung ác, giơ bàn tay tròn lên triển lãm móng vuốt sắc bén của mình.