• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Úc Viên Viên có cảm giác như thế giới vừa nổ tung, cô bé lập tức òa khóc.

“Ba ba…” Cô bé buồn bã, năn nỉ nói.

Thế nhưng người ngồi ở ghế lái phụ lại có tấm lòng sắt đá: "Vô dụng thôi, nhóc bắt buộc phải trở về.”

Giọng điệu này không phải Úc Viên Viên chưa từng nghe qua.

Khi cô bé không cẩn thận ăn 10 con cá, 5 quả tiên, giọng nói của báo đen cũng như vậy.

Không có điều kiện để thương lượng thì anh ấy vừa hung dữ vừa lạnh như băng, mặc dù cô bé yêu cầu như thế nào cũng không cho cô bé ăn thêm dù chỉ một miếng, lí do là sợ cô bé no chết.

Nếu Tiểu Miêu c.h.ế.t vì no thì đó chính là chuyện cười lớn nhất của Tiên cảnh.

Chuyện cũ nảy lên trong lòng, Úc Viên Viên thở một hơi thật dài như người lớn, ngồi trở lại ghế sau nói thầm: "Thật quá đáng... Thật quá đáng... meo..."

“Chờ chú rảnh chú sẽ đến cô nhi viện thăm... thăm nhóc." Úc Cẩm Kiêu đột nhiên cảm thấy tội lỗi nên an ủi.

Vốn dĩ Úc Viên Viên không tin, cô bé liếc anh một cái: "Ba ba, tại sao ba lại lừa cả trẻ con thế ạ?”

Úc Cẩm Kiêu: "... Chú lừa nhóc cái gì?”

“Ngay cả thời gian ở cùng các anh trai mà ba cũng không có, vậy thì làm sao có thể đến thăm Viên Viên được.”

Trong xe đột nhiên yên tĩnh.

Cao Châu đang lái xe mà nội tâm cũng trở nên phức tạp.

Trẻ con luôn nói ra những lời thật thà, vạch trần lời nói dối và mánh khóe lừa gạt mà người lớn thường dùng.

Úc Cẩm Kiêu không phản bác, có lẽ đây là lần đầu tiên anh bị một đứa bé oán hận đến mức không biết nên mở miệng như thế nào.

Trên đường đi rất im lặng, mãi cho đến khi đến cửa cô nhi viện, sự náo nhiệt bên ngoài mới thay đổi tình huống trong xe.

Cao Châu nhìn thấy tình cảnh trước cửa cô nhi viện thì vẻ mặt trở nên mơ hồ.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Có mấy đôi nam nữ đứng ở cửa, tràn ngập chờ mong nhìn xe của bọn họ, còn kích động lôi kéo lẫn nhau.

Ánh mắt kia rõ ràng là đang nghênh đón bọn họ.

 

“Là bác Lâm!” Úc Viên Viên đột nhiên ngồi thẳng lên: "Còn có bác Lý... bọn họ đang chơi cái gì nhỉ?"

Nỗi buồn của trẻ con luôn đến và đi nhanh như gió, nó lập tức bị sự tò mò chiếm chỗ.

Xe dừng hẳn, Cao Châu mở cửa sau, lễ phép cung kính vươn tay: "Viên Viên, xuống xe đi.”

Úc Viên Viên ngơ ngác nhìn bàn tay to kia, không chống cự nữa, mềm mại cầm ngón trỏ Cao Châu: "Cảm ơn chú Châu.”.

“Thật sự là Viên Viên, tốt quá!" Một người phụ nữ trẻ kích động chạy tới, ôm Viên Viên vào trong n.g.ự.c hôn một cái: "Không sao là tốt rồi! Thật may!”

“Cao Châu, đồ tôi bảo cậu mua đủ chưa?" Úc Cẩm Kiêu khoanh tay nói.

“Mua đủ rồi!" Cao Châu mở cốp xe, bên trong chứa đầy đồ đạc, cái gì cũng có.

Thấy vậy mấy người nghênh đón đều ngây ngẩn cả người, đây là... cái gì vậy?

“Không biết mọi người thích cái gì nên tôi tùy tiện mua một chút." Cao Châu lấy mấy món đồ từ trong xe ra, nhét vào tay mấy người đang chờ ở cửa: “Quà gặp mặt, quà gặp mặt, còn phiền mọi người sau này chăm sóc Viên Viên thật tốt.”

Ai cũng có quà khiến mọi người vui vẻ không thôi.

Cao Châu chia quà xong, lại lấy ra một ít quần áo, chăn mền, sữa bột đồ chơi và đồ dùng cho trẻ em, vừa nhìn đã biết đều là hàng cao cấp, chúng còn là đồ mới, ngay cả nhãn hiệu cũng chưa bị xé.

“Những thứ này đều là mua cho Viên Viên.”

Nhân viên cô nhi viện vội vàng tới đón, luôn miệng giúp Úc Viên Viên nói lời cảm ơn.

Viên Viên đứng bên cạnh xe, âm thầm quan sát.

Nước trong bụng cô bé đang sôi sùng sục.

Aiz, lần này quên đi, chờ lần sau cô bé lại lặng lẽ lẻn ra ngoài... sớm muộn gì ba cũng sẽ thay đổi tâm ý thôi haha!

“Đúng rồi, Úc tiên sinh, chúng tôi cũng chuẩn bị cho cậu một chút tâm ý.” Bác Lý vội vàng đi vào phòng bảo vệ bên cạnh, trịnh trọng cầm một dải lụa màu đỏ đi ra.

Chính giữa tấm dải lụa viết năm chữ to vàng rực rỡ…

Anh hùng chống bắt cóc.

Úc Cẩm Kiêu: "...?”

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK