• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cậu nói sai! Viên Viên có ba!” Úc Viên Viên vừa phản bác vừa nhảy như cục kẹo QQ: "Viên Viên có ba, có mẹ, còn có anh trai!”

“Hahaha.” Cậu bé kia tiếp tục cười mỉa mai: "Đúng là không biết xấu hổ, nếu cậu có ba thì sao lại ở chỗ này chứ!”

“Huhuhu, Viên Viên có ba, thật sự có mà…”

Viên Viên muốn giải thích, nhưng đám nhóc kia vốn dĩ không nghe cô bé nói, bọn nó tiếp tục cười nhạo cô bé là một kẻ nói dối.

“Các cậu không được bắt nạt Viên Viên!”

Theo tiếng hét non nớt, một cậu nhóc nữa xông vào, đụng ngã cậu bé dẫn đầu phía trước.

Úc Viên Viên ngây ngốc, bàn tay dụi mắt cứng đờ giữa không trung.

Hai người đánh nhau trên mặt đất chưa tới một hiệp thì đã bị những người khác kéo ra.

Cô nhóc ra mặt buộc hai b.í.m tóc sừng dê, ngửa mặt lên trời, hung hăng chống nạnh che Úc Viên Viên ở phía sau.

“Miểu Miểu!" Úc Viên Viên đi lên, túm lấy quần áo cô nhóc: "Đừng đánh nhau, sẽ bị thương đó.”

“Tớ không sao đâu… nhìn này.” Đinh Miểu Miểu hùng hồn vỗ ngực, vừa lúc nhìn thấy một đống đồ trên giường Úc Viên Viên thì lập tức trở nên khiếp sợ: "Đây là cái gì thế?"

“Ba tớ mua cho... " Viên Viên suy nghĩ một chút rồi bổ sung thêm: “Là đồ bồi thường để vứt bỏ Viên Viên.”

“Ba? Ba ruột của cậu tới rồi à?” Chuyện quái quỷ gì đã xảy ra vậy? Đinh Miểu Miểu hoàn toàn bối rối.

Úc Viên Viên tức giận ngồi lên giường, ván giường lập tức kêu cót két khổ sở: "Viên Viên vất vả lắm mới tìm được ba, nhưng ba không thích Viên Viên, còn muốn vứt bỏ Viên Viên nữa.”

“Hóa ra lần này cậu lén chạy ra ngoài là vì muốn tìm ba.” Đinh Miểu Miểu cuối cùng cũng hiểu rõ tình huống.

Mấy thằng nhóc ở bên cạnh nghe xong thì lại châm chọc ồn ào: "Ba gì chứ? Cậu lại nói dối, nếu cậu có ba thì sao cậu lại bị đưa về đây?”

“Này, vừa rồi tớ nghe thấy cậu gọi người đàn ông trên xe kia là ba nhưng ông ấy chẳng có phản ứng gì cả.”

Dứt lời, mấy thằng nhóc kia lại cười xấu xa.

"Câm miệng, không được cười Viên Viên, các cậu là một đám người bại hoại!" Đinh Miểu Miểu tiện tay cầm chậu nhựa trên bàn ném đi, bọn nhóc kia lập tức tránh được.

 

“Để tớ xem món đồ chơi này có phải thứ tốt hay không nhé.”

Một đứa nhóc trong đó đưa tay bắt lấy búp bê thỏ con đặt ở trên giường, lật qua lật lại nhìn vài cái, sau đó tự nhiên mang về giường của mình.

Những đứa khác cũng học theo, cầm đồ ăn vặt dưới giường và chăn mền của 

Viên Viên mang về chỗ mình.

Điều kiện kinh tế của cô nhi viện không ổn cho lắm, bình thường đều dựa vào khoản quyên góp của người tốt bụng, nhưng cô nhi viện bọn họ vừa cũ vừa rách, cho dù mang đi xây dựng hình tượng từ thiện cũng không đẹp nổi.

Lâu lắm rồi không có ai quyên góp, cũng không có cách nào cải thiện chất lượng cuộc sống.

Đột nhiên có nhiều đồ tốt như vậy, bọn họ đều tranh nhau chọn lấy vài món mình thích, còn không quên cười nhạo Viên Viên vô liêm sỉ nhận ba lung tung.

Rất nhanh đồ đạc được bác Trương cất kỹ đã bị cướp đi hơn nửa, giường Viên Viên cũng bị lắc lư đến mức xiêu xiêu vẹo vẹo.

Tuy rằng sức chiến đấu Đinh Miểu Miểu cao, nhưng mấy thằng nhóc kia cũng không phải dạng vừa, cô nhóc một không chọi được mười, ngay sau đó đã bị áp chế.

——

Trên đường cái xe cộ đi lại tấp nập, sự ồn ào bên ngoài hoàn toàn đối lập với sự yên tĩnh trong xe.

Cao Châu không dám lên tiếng, anh ta cảm thấy hình như Úc tiên sinh có tâm sự nên không dám quấy rầy.

Bởi vì từ sau khi lên xe, Úc Cẩm Kiêu vẫn duy trì một tư thế, ngay cả dáng ngồi cũng không thay đổi.

Không được, quá áp lực, Cao Châu muốn thoáng hơn nên khẽ mở của kính ra một khe nhỏ.

Gió tranh nhau chui vào khe hở, vòng qua tay Úc Cẩm Kiêu.

Cảm giác ngứa nơi đầu ngón tay khiến anh tỉnh táo lại.

Úc Cẩm Kiêu cau mày nhìn kỹ lá cờ xấu xí kia, phía dưới chữ "bắt cóc" hơi nhô lên, giống như đang che cái gì đó.

Anh xé tấm vải ra, đó là một con búp bê sư tử nhỏ với vẻ mặt ngơ ngác cô đơn.

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK