"Mọi người sẽ chỉ cảm thấy mấy đứa rất đáng ghét, rất nhàm chán thôi." Úc Cẩm Kiêu cười lạnh một tiếng, hai tay anh đút túi cúi người, cố ý ghé sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn hoảng hốt kia: "Bắt nạt người vô tội thì có bản lĩnh gì chứ? Nhóc chẳng qua chỉ là đồ rác rưởi vô dụng, chẳng được tích sự gì, cả đời sống như con gián."
Nghe vậy mấy đôi mắt của lũ nhóc đồng thời mở to, trong con ngươi màu đen phản chiếu bóng dáng đáng sợ của Úc Cẩm Kiêu.
Đinh Miểu Miểu cũng ngây ngốc, một lúc lâu sau mới giật nhẹ quần áo Úc Viên Viên: "Cậu ơi... ba mới của cậu đáng sợ quá."
"Không sao đâu." Úc Viên Viên ra vẻ người từng trải, vỗ vỗ bả vai bạn tốt: "Kệ đi. Tớ quen rồi. Ba tớ là người tốt."
Phải, ba là người tốt.
Chỉ khi không làm chuyện xấu ba mới không đắc tội với người khác, cũng sẽ không c.h.ế.t ở tương lai.
Thay đổi kết cục mới có thể đưa ba trở lại tiên cảnh, một nhà đoàn tụ được.
Úc Viên Viên suy nghĩ rất nhiều, đột nhiên cảm thấy trách nhiệm của mình trọng đại, không khỏi nắm tay động viên mình.
"Sao thế? Viên Viên muốn đánh lũ nhóc này sao?" Úc Cẩm Kiêu vừa quay đầu đã thấy tiểu quỷ dùng sức nắm chặt tay.
"Dạ?"
Cô bé nhìn ba rồi lại nhìn Đinh Miểu Miểu, Úc Viên Viên thật sự không hiểu, tại sao đột nhiên lại nói đến đánh người chứ.
Úc Cẩm Kiêu nhẹ nhàng kéo cô bé đến bên cạnh: "Trước khi đi hãy trút giận đi, có chú ở đây, nhóc muốn thế nào cũng được."
Ngụ ý là nếu lũ nhóc kia dám đánh trả, Úc Cẩm Kiêu sẽ ra mặt giúp cô bé.
Nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ bé nắm chặt của mình, Úc Viên Viên hoang mang đi lên phía trước, giơ tay lên một cách máy móc theo lời của ba...
Giơ tay lên, đ.ấ.m xuống!
Cú đấm vô địch!
Những đứa nhóc kia sợ hãi đến mức nhắm mắt nghiến răng.
Có ba chống lưng rất tốt, nhưng mà... bọn họ không có.
Nắm tay mềm mại rơi xuống vai thằng nhóc, nó mềm mại vô lực giống như mèo nhỏ đ.ấ.m lưng, không đau một chút nào.
Úc Viên Viên cười hahaha rồi liên tục đánh, trông giống như chơi đùa chứ đâu phải dạy dỗ người khác.
Thấy vậy Úc Cẩm Kiêu đỡ trán.
Quả nhiên anh đã đánh giá quá cao tiểu quỷ này.
Đánh người trả thù gì gì đó... vốn dĩ không thể nào.
Không cảm nhận thấy sự đau đớn trong tưởng tượng, lũ nhóc kia ngạc nhiên mở mắt.
Đột nhiên khuôn mặt đáng yêu của Úc Viên Viên phóng to ở trước mặt, cô bé cười giống như đóa hoa đáng yêu nở rộ dưới ánh mặt trời mùa xuân: "Trước kia các cậu là người xấu, nhưng tớ đã giáo huấn các cậu rồi, từ hôm nay trở đi, các cậu phải làm người tốt!"
"Viên Viên..." Môi lũ nhóc run rẩy, hốc mắt ửng đỏ, không nói nên lời.
"Tốt nhất là có thể thay đổi, nếu không sau này sẽ thay phiên nhau lên tin tức xã hội đấy." Úc Cẩm Kiêu lạnh lùng khoanh tay.
"Oaa..." Lũ nhóc gào thét nhào tới bên chân Úc Cẩm Kiêu, khóc lóc thảm thiết: "Cảm ơn chú, huhuhu... Chú là ba của bọn cháu!"
Úc Cẩm Kiêu bị kéo đến mức ống quần nhăn nhúm: “?”
Nói cho rõ đi, chú đang châm chọc và mắng các cháu đấy, hiểu không?
Thằng nhóc luôn gây chuyện giờ lại khóc nước mắt giàn giụa, Úc Cẩm Kiêu vốn muốn kéo chân ra, nhưng lũ nhóc này khó chơi quá, bọn nhóc dứt khoát kéo cả ống quần bên kia.
Cao Châu và bác Trương vừa trở về đã nhìn thấy cảnh tượng thê thảm này.
Cao Châu & bác Trương: Úc tiên sinh bắt nạt lũ nhóc kia đến mức thảm như thế! Sợ hãi quá đi!
Trong đôi mắt họ tràn ngập sự khiếp sợ, Úc Cẩm Kiêu không hỏi cũng đoán được bọn họ đang suy nghĩ cái gì.
"Này, không liên quan đến tôi, bọn nhóc tự khóc." Úc Cẩm Kiêu cau mày, hạ quyết tâm cách xa lũ nhóc này.
Ánh mắt Cao Châu và bác Trương rõ ràng đang nói: Cậu nghĩ chúng tôi có tin không?
"Bác Trương, chú Úc giống như một người ba vậy." Châu Châu khóc nức nở nói.