• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các thầy cô giáo đỏ mắt ôm chầm lấy cô bé, để không khí chia ly không quá buồn bã, mọi người đều cố gắng mỉm cười.

Những đứa trẻ ở cô nhi viện đều theo thầy cô ra đến cửa, có những bạn nhỏ còn chỉ biết ngậm ngón tay, ngơ ngác không hiểu chia ly là gì.

Chúng chỉ biết hôm nay được ăn những món ngon, còn nhận được những món quà mới.

Tất cả đều nhờ vào người chú cao ráo, đẹp trai kia!

“Cảm ơn…” Không biết ai khởi xướng, một đám nhóc đã vẫy tay điên cuồng về phía Úc Cẩm Kiêu: “Cảm ơn bánh quy nhỏ… ngon quá!”

“Cảm ơn chú đã mua bánh quy cho chúng cháu ạ!”

“Cảm ơn chú đã tặng chúng cháu sách!”

“Cảm ơn đồ chơi… không phải… cảm ơn chú đã tặng đồ chơi cho chúng cháu ạ!”

Lũ nhóc với giọng nói ngây thơ, vui vẻ hô to cảm ơn Úc Cẩm Kiêu khiến cho người qua đường cũng phải ngạc nhiên nhìn về phía này.

Những đôi mắt sáng long lanh, trong trẻo, phát ra lòng biết ơn chân thành nhất.

Úc Cẩm Kiêu chưa bao giờ nhận được sự đối xử như vậy, anh cảm thấy không quen, chuẩn bị kéo Úc Viên Viên lên xe.

Không ngờ tiểu quỷ đột nhiên kéo tay anh, không ngừng hỏi: “Ba, sao ba không chào tạm biệt mọi người ạ?”

“Lên xe.” Úc Cẩm Kiêu cúi đầu kéo tiểu quỷ đang dính chặt vào chân.

Úc Viên Viên chỉ vào nhóm bạn đang nhìn theo, nhấn mạnh: “Nhưng… chúng ta phải đi rồi, không chào tạm biệt ạ?”

Cao Châu đã lên xe, chỉ còn Úc Cẩm Kiêu đối phó với tiểu quỷ.

Hai người chênh lệch chiều cao đứng im trong hai phút, anh cảm thấy rất đau đầu, lạnh lùng quay lại vẫy tay về phía đám trẻ, ngay sau đó kéo Úc Viên Viên vào ghế sau.

Mở cửa xe, Úc Cẩm Kiêu ngẩn người… ghế trẻ em xuất hiện từ đâu vậy?

Có vẻ như nhận ra sự ngạc nhiên của tiên sinh nhà mình, Cao Châu vui vẻ giải thích: “Tôi nghĩ sau này tiểu thư Viên Viên cũng cần, nên khi mua đồ vừa khéo mua luôn.”

“Ừm, rất tốt.”

 

Cao Châu hoàn toàn không cảm thấy đó là lời khen, phía sau đầu lạnh toát.

Úc Cẩm Kiêu chuyển sang chỗ ngồi bên kia, dựa vào cửa xe nhìn ra ngoài không nói gì.

“La la la, Viên Viên sẽ về nhà cùng ba~~” Tiểu quỷ trên ghế trẻ em nhảy múa, vừa hát vừa nhảy: “Viên Viên là bảo bối của ba~~”

Bài hát do Úc Viên Viên ngẫu hứng nhưng nghe cũng khá bắt tai, giữa đường đi, Cao Châu cũng bắt đầu nhẩm theo.

Úc Cẩm Kiêu: “…” Có lẽ tôi không đủ trẻ con, nên cảm thấy không hòa hợp với mình.

Xe từ từ chạy vào khu biệt thự, xung quanh cũng im ắng hơn nhiều.

Đây là khu biệt thự đắt nhất toàn thành phố Giang Thành, biệt thự của Úc Cẩm Kiêu là căn có diện tích lớn nhất, sang trọng nhất, nằm ở vị trí tốt nhất, ở nơi khá yên tĩnh.

Cảnh quan xung quanh rất đẹp, hàng ngày đều có người chăm sóc cỏ và hoa, còn có cầu và suối nhỏ, mỗi góc đều có thể chụp thành hình nền.

Khi trở về hôm qua là ban đêm nên Úc Viên Viên không nhìn thấy những cảnh sắc này.

Giờ đây, đôi mắt cô bé dán chặt trên cửa sổ xe, nhìn không chớp mắt.

“Ba ơi, bên kia có đài phun nước!”

“Wow, ba ơi, bên kia có một cái cây to khổng lồ!”

“Hoa đẹp quá.”

Mọi nơi trong khu biệt thự đều khiến tiểu quỷ ngạc nhiên không ngớt.

Lúc đầu Úc Cẩm Kiêu định mua thêm một căn nhà riêng, nhưng nghĩ đến hai cậu con trai còn nhỏ, những đứa trẻ nên ở cùng nhau thì hơn.

Trong khu biệt thự này có không ít trẻ nhỏ, Úc Ánh Trạch được coi như thủ lĩnh của đám nhóc, cứ tan học là tụ tập chơi với nhau.

Thường ngày Úc Cẩm Kiêu rất bận rộn với công việc, ít khi ở bên con, anh không muốn để con mình sống cô đơn trong một căn nhà hẻo lánh, điều đó không tốt cho cả thể chất lẫn tâm lý của chúng.

Xe từ từ dừng lại, Úc Cẩm Kiêu dẫn Viên Viên xuống xe, khi vào nhà, những người hầu lại ngẩn người.

Nỗi buồn chia ly sáng nay vẫn còn, sao lại quay lại nữa?

“Tôi đã chính thức nhận nuôi Úc Viên Viên, từ giờ phút này, cô bé chính là một phần của gia đình này.” Lời nói của Úc Cẩm Kiêu khiến một người hầu đi ngang qua trượt chân, ngã xuống đất mà quên cả việc đứng dậy.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK