Edit: Mon Miêu (ta đã quay lại rồi đây, đợt này sẽ đăng chương đều đặn, mong mấy nàng vẫn ủng hộ ^^)
Rất mềm, rất nóng lại hơi ướt, đây là đâu, rõ ràng nàng đã té xuống cầu thang nhưng sao lại không cảm thấy gì cả! Lam Lăng Nguyệt mở mắt, chớp mắt liên tục, sau đó nàng trợn mắt, sao nàng lại nằm trên người một mỹ thiếu niên, hơn nữa, môi của nàng đang chạm vào môi của hắn.
Lam Lăng Nguyệt chỉ cảm thấy đầu óc rối bời, cũng tỉnh rượu, sau khi đơ người một giây, nàng nhanh chóng bò dậy.
"Đáng chết." Sau khi vật nặng đã đè trên người Âu Dương Mặc Thần đứng dậy, hắn hung hăng chùi miệng rồi đứng lên, vừa nãy, hắn đã trở thành một cái đệm thịt nên lưng đã bị trầy da, con ngươi của hắn bắn ra hàn quang (khí lạnh), dường như muốn băm nát "nam nhân" mảnh mai ở trước mặt.
"Này, ngươi xem, mặt của ta rất đỏ, do ta đã uống quá nhiều, chứ không phải ta cố ý, vị tiểu ca ca này, đây cũng là nụ hôn đầu của ta, coi như là ta bồi thường cho ngươi."
Tai của Lam Lăng Nguyệt đỏ bừng, thiếu niên đang ở trước mặt nàng, cùng lắm là lớn hơn nàng ba tuổi, nhưng khuôn mặt tuấn mỹ của hắn lại hiện ra vẻ ác độc, dường như hắn hận đến mức muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Không còn cách nào khác, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Lăng Nguyệt đỏ bừng, nàng liên tục chớp đôi mắt lấp lánh, nhưng dù nàng có làm gì đi nữa thì khuôn mặt lạnh như núi băng của hắn vẫn thờ ơ, nàng đành phải hạ quyết tâm, tay nhỏ bé của nàng đưa vào trong hầu bao (túi tiền), sau đó nàng làm động tác giống như đang cầm trong tay một vật quý, đặt vào trong ngực của Âu Dương Mặc Thần, không chờ hắn kịp phản ứng, nàng dùng hết sức kéo Nguyệt Trúc chạy ra khỏi Phù Dung lâu.
Lúc Lam Lăng Nguyệt chạy trốn, Âu Dương Mặc Thần đã ngửi được mùi thơm của cơ thể thiếu nữ tỏa ra từ trên người nàng, hắn nhíu mày, lấy vật ở trong ngực ra, sau khi nhìn kĩ, sắc mặt vốn đã không tốt của hắn lập tức tái xanh, u ám, gần như muốn nứt.
Nữ nhân chết tiệt, nụ hôn đầu của hắn, vậy mà chỉ đáng giá hai đồng, thật đáng hận.
"Hắc Ưng." Âu Dương Mặc Thần lạnh lùng quét mắt những vị khách đang ăn cơm rồi phân phó thuộc hạ vẫn còn đang hóa đá ở phía sau.
"Chủ tử, người muốn phân phó chuyện gì ạ." Chuyện vừa xảy ra khiến mắt của Hắc Ưng – thuộc hạ thân cận của Dương Mặc Thần muốn rớt ra ngoài, không ngờ nụ hôn đầu tiên của chủ nhân lại mất đi như vậy.
"Truyền lệnh của bản vương, nếu ai dám truyền sự việc xảy ra ở Phù Dung lâu ngày hôm nay ra bên ngoài, tru di cửu tộc." Giọng nói của Âu Dương Mặc Thần rất lạnh lẽo, khiến tim của những vị khách đang ngồi chấn động.
"Thuộc hạ tuân lệnh." Mặt của Hắc Ưng đầy hắc tuyến, đến bao giờ thì chủ nhân mới không lấy thị vệ làm sát thủ.
"Còn nữa, điều tra nữ nhân hồi nãy cho ta." Hôm nay, Âu Dương Mặc Thần bị nữ nhân kia trêu chọc ở trước mặt nhiều người như vậy, chưa từng có người nào dám thách thức giới hạn của hắn.
"Nhưng bọn họ đã bỏ trốn rồi, thuộc hạ không tìm ra manh mối." Hắc Ưng khó xử, không thấy rõ khuôn mặt, hơn nữa, người cũng đã trốn, sao có thể xác định người đó là nữ nhân, bây giờ, dù có lật tung ba mét đất cũng khó mà tìm được.
"Nếu điều tra không được, vậy thì hãy quay lại ảnh vệ đặc biệt, huấn luyện một năm đi." Âu Dương Mặc Thần lạnh lùng liếc Hắc Ưng, đi lên gian phòng ở lầu ba của Phù Dung lâu.
Mà bên kia
Lam Lăng Nguyệt kéo Nguyệt Trúc chạy thục mạng, chạy đến khi thực sự không thở nổi, thì trốn vào trong cái ngõ nhỏ, tên là Trường An Nhai, nàng ló đầu ra nhìn thử, xem có ai đuổi theo nàng hay không.
"Tiểu thư, danh dự của người đã bị người kia làm bẩn." Hiện tại, Nguyệt Trúc đang tức giận, tiểu thư và người kia, cái kia....
"Chuyện hôm nay, ngươi hãy giữ kín trong lòng." Lam Lăng Nguyệt nghe thấy hai chữ làm bẩn thì trợn tròn mắt, hôn và làm bẩn giống nhau sao? Nhưng mà, may mắn là nàng nhanh nhạy, nếu không, chắc nàng đã bị người có khuôn mặt như tảng băng kia chặt làm tám khúc rồi.
Sau khi tim đã đập bình thường, Lam Lăng Nguyệt nhìn xung quanh, nàng lại hóa đá một lần nữa, không ngờ trong ngõ này đều là thanh lâu.
Đã giữa trưa, những thanh lâu lòe loẹt kia rất yên tĩnh, nhưng thanh lâu ở giữa kia - Bách Hoa Lâu, đồ trang trí rất cao quý, những lâu khác không thể bì kịp.
Lúc Lam Lăng Nguyệt nhìn con đường này đến mất hồn, thì ở ngõ bên cạnh, một ông lão tóc bạc, đang bày hàng lên một quầy nhỏ, nhìn chằm chằm Lam Lăng Nguyệt.
Cảm thấy sau lưng mình có một luồng khí lạnh, Lam Lăng Nguyệt quay đầu lại thì nhìn thấy một ông lão tóc bạc đang nhìn mình chằm chằm.
"Ông lão, ông nhìn ta chằm chằm như vậy, ông không cảm thấy thất lễ sao?" Lam Lăng Nguyệt khẽ nhếch miệng, nhìn người trước mắt, đầu đầy tóc bạc nhưng trên mặt lại không có nếp nhăn của tuổi già, mặc dù ông lão này đang mặc một bộ đồ bằng vải thô, nhưng toàn thân lại tỏa ra một luồng linh khí không thể diễn đạt được.
"Nha đầu, ban ngày lại đi dạo thanh lâu, thú vị thú vị." Ông lão không trả lời câu hỏi của nàng mà vuốt râu, cười híp mắt.
"Ông lão hói đầu, ban ngày lại bày hàng ở thanh lâu, vô ích vô ích." Lam Lăng Nguyệt hơi sững sờ, nàng không ngờ, tuy mắt của ông lão này nhỏ, nhưng lại là tinh quang, nhìn một cái đã nhận ra nàng là nữ nhân, nếu ông ta đã chế giễu nàng, vậy thì nàng cũng phải đáp trả một chút.
"Đầu của ta đầy tóc bạc, sao lại nói là hói đầu, thơ văn của tiểu nha đầu này thật không tốt, thôi rồi." Vừa nghe Lam Lăng Nguyệt nói mình hói đầu, vốn dĩ ông đang ngồi ở trên ghế, lập tức đứng lên, oán hận nhìn Lam Lăng Nguyệt.
"Ai biết tóc của ông có phải là tóc giả hay không, thời đại này, thuật dịch dung rất phổ biến, là xú lão đầu ông chế giễu ta trước." Lam Lăng Nguyệt cũng không chịu tỏ ra yếu thế, nàng giương nanh múa vuốt làm ra vẻ, ông dám tới đây, ta sẽ nhổ sạch râu của ông.
"Đứa trẻ tám tuổi, dung mạo hơn người, nhanh mồm nhanh miệng, lão hủ thích." Ông lão tóc bạc càng thêm tán thưởng biểu hiện của Lam Lăng Nguyệt, vẻ mặt thích thú.
"Ông lão, mắt của ông có vấn đề à, dung mạo này mà lại hơn người, mọi người đều nói, người yêu ở trong mắt của mình đều là Tây Thi. Ông lão, ông thực sự có bệnh luyến đồng (yêu trẻ em) à?" Lam Lăng Nguyệt kinh ngạc, tại sao ông lão này lại có thể dùng câu dung mạo hơn người để miêu tả nàng? Chẳng lẽ ông ta có thể nhìn thấy được dung mạo hiện tại của nàng, mà nàng lại không thể thấy được sao?
"Tiểu nha đầu, bộ dạng của lão hiền hòa như vậy, sao có thể giống kẻ biến thái được, tuy ngươi có thiên phú, nhưng gốc còn quá kém, cần dạy dỗ nhiều." Lão già mở to hai mắt ra nhìn, đứa nhỏ này đang nghĩ cái gì vậy, sao lại nói ông giống kẻ biến thái chứ.
"Ha ha, về chuyện dạy dỗ, không cần ông lão phải lo lắng, đi đây, ông cứ từ từ coi bói đi." Bây giờ, Lam Lăng Nguyệt không có tâm trí để đấu võ mồm với ông lão này, hôm nay xảy ra nhiều chuyện khiến cho nàng khó mà tiếp thu hết, đặc biệt là nụ hôn kia, phải mau mua đồ rồi hồi phủ thôi, trước khi trời tối, nếu còn chưa quay về thì sẽ gặp phiền phức.
"Đi đi, chúng ta nhất định sẽ gặp lại." Ông lão không nói gì thêm nữa, sau khi Lam Lăng Nguyệt bỏ đi, ông nhặt cục đá ở trên đất, ném lên phía trên, bên trái.
"Á?" Chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm thương, một ông lão mặc đồ đạo sĩ đang che mắt, xoay người từ trên cây xuống.
"Sư đệ, ngươi nghe trộm cũng lâu rồi, mau nói xem, ngươi thấy tiểu nha đầu đó như thế nào." Ông lão này không thèm đếm xỉa đến ánh mắt oán hận của ông lão mặc đồ đạo sĩ, mà chỉ hỏi ý kiến của ông ấy.
"Đúng là thiên phú, nhưng quá kiêu ngạo, không coi ai ra gì." Ông lão mặc đồ đạo sĩ ôm con mắt bị thương, cực kì đau đớn.
"Quá kiêu ngạo sao?" Ông lão vuốt bộ râu bạc phơ, khẽ lặp lại.
"Đúng vậy, vừa nhìn đã biết, nó chính là một tiểu quỷ gây rắc rối, sư huynh, đừng nói là huynh muốn thu nhận nha đầu đó nha." Thực ra, ông lão mặc đồ đạo sĩ này đã ở trên cây, xem nàng rất lâu, ông cũng thích tiểu nha đầu đó, nên mới cố ý nói như vậy, để sư huynh của ông không thu nhận nó làm đồ đệ, ông sẽ nhân cơ hội này, cướp nha đầu đó về làm đồ đệ của mình.
"Ấy, thu nhận chứ, sao lại không thu nhận, này rất hợp ý ta, nếu bỏ lỡ, chẳng phải rất đáng tiếc sao, đi, chúng ta đi theo dõi, ta muốn biết tình hình của tiểu nha đầu kia." Chưa kịp nói xong, ông lão đã vội bay về phía mà Lam Lăng Nguyệt bỏ đi. (ý là dùng khinh công đó, hihi)
"Sư huynh, quầy hàng xem bói của huynh, huynh không bày hàng nữa à?" Đầu của ông lão mặc đồ đạo sĩ đầy hắc tuyến, chẳng phải như thế sẽ biến khéo thành vụng hay sao.
"Ai thích thì bày ra đi, quá nhàm chán, không bằng đi chơi." Ông lão nhìn xung quanh, tìm tung tích của tiểu nha đầu hồi nãy.