• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thủ pháp của lão già tóc bạc cực nhanh, chỉ chốc lát mặt của Lam Lôi Ngạo đã bị đánh tới sưng phồng, hơn nữa hai bên trái phải tương đối cân bằng nhau, không có chút ý nghĩ muốn ngừng, thời điểm khuôn mặt bị đánh sưng đến không nhận ra nổi, lão già tóc bạc mới hài lòng với kiệt tác của mình mà ngừng đánh, kéo y phục Lam Lôi Ngạo lau lau vết bẩn trên bàn tay.

Lam Lăng Nguyệt tận mắt nhìn thấy, tất cả chuyện này, khóe miệng co rút mãnh liệt, hóa ra lão đầu kia chính là lão già vô lại đã gặp ở đoạn đường thanh lâu lần trước. 

“Tiểu nha đầu, biểu hiện vừa nãy của sư phụ tương lai có hài lòng không?” Lão già tóc bạc thu hồi sát khí toàn thân lại, xoay người nịnh nọt nháy con mắt tin hin với Lam Lăng Nguyệt.

“Này, lão đầu, tại sao ta phải nhận ông làm sư phụ, ta cũng không thèm nhận một thần vô lại làm sư phụ đâu.” Lam Lăng Nguyệt trợn tròn mắt, cố ý chê bai lão già tóc bạc, chẳng qua ông ta vừa ra tay đánh bôm bốp đến biến dạng cả khuôn mặt như kia thật tình cũng có chút hả hê.

“Ta là tông chủ Bách Diệp của Thiên Sơn đó, lão phu giậm chân một cái giang hồ cũng phải rung chuyển một phen đó, đây là lần đầu tiên ta thu nạp nữ oa, tiểu nha đầu đừng có không nể mặt.” Vừa rồi còn là Bách Diệp uy phong lẫm liệt thoắt cái đã mềm nhẹ, hắn yêu thích Lam Lăng Nguyệt không nói thành lời, quyết tâm dù có phải bám chặt lấy cũng nhất định thu nàng làm đồ đệ.

“Ông là Bách Diệp tông chủ Thiên Sơn?” Vẻ mặt Lam Lôi Ngạo vốn phừng phừng lửa giận, vô duyên vô cớ đang giáo huấn nữ như của mình lại bị kẻ khác điên cuồng đánh một trận, trong cơn hoảng loạn, chuẩn bị đánh lại, nghe thấy lão già tóc bạc tự nói tên mình, bỗng sợ hãi tột cùng, từ lúc nào Lam Lăng Nguyệt kia lại dính dáng tới nhân vật này, chẳng trách gần đây nó lại ngông cuồng không coi ai ra gì như vậy.

“Thế nào, tên gian thương nhà ngươi không phục sao, có muốn ta tiếp tục đánh cho mặt ngươi bầm dập không.” Bách Diệp thoát khỏi bộ dáng lão ngoan đồng, giận giữ trừng mắt Lam Lôi Ngạo dám quấy rầy mình đang cố lấy lòng đồ đệ tương lai, tên gian thương kia thực sự ăn gan hùm mật báo, dám chọc vào đồ đệ hắn nhìn trúng, khiến hắn nổi điên, nhất định phải phá loạn nhà tên gian thương này đến mức gà bay chó sủa mới được.

“Lão đầu đáng chết nhà ngươi, ngươi đừng quá ngông cuồng, nơi đây chính là Lam phủ, không phải nơi để ngươi diễu võ giương oai, lại dám đánh lén cha ta, hừ, một lát nữa phụ thân nhất định sẽ đánh cho ngươi bò không dậy nổi.” Lam Ngữ Yên nhìn cha mình đột nhiên bị lão đầu đánh tới sưng đỏ mặt mày, vội lên tiếng bảo vệ, lão đầu này thật đáng ghét, sớm không xuất hiện, muộn không xuất hiện, mà xuất hiện đúng lúc cha của nàng phế bỏ Lam Lăng Nguyệt để trả thù cho nàng, nàng sao có thể không tức giận. 

“Yên nhi, không được vô lễ, sao con có thể nói chuyện như thế với tông chủ.” Lam Lôi Ngạo không để Bách Diệp lên tiếng đã vội theo thế giáo huấn Lam Ngữ Yên, quay khuôn mặt sưng phồng gượng cười với Bách Diệp, không còn là con chó nhanh nhẹn hung hãn như lúc mới vào Nguyệt Thanh uyển.

“Vẫn là gian thương biết cách nói, không giống nhị nữ nhi đáng đánh đòn này của ngươi, rõ ràng chỉ còn lại nửa cái mạng mà vẫn cố giả bộ thánh nữ, đúng thật là giọt máu của ngươi.” Bách Diệp cũng không muốn tính toán khi mà Lam Lôi Ngạo chủ động lấy lòng, mục đích hôm nay hắn tới đây là để thu nhận đồ đệ.

“Lão đầu, ngươi tám nhảm với bọn hộ xong chưa, tám nhảm xong rồi thì đứng sang một bên, hôm nay ta và hắn cùng nhau chặt đứt.” Lam Lăng Nguyệt chẳng thèm nhìn Lam Lôi Ngạo lấy một cái, ông ta làm cho nàng cảm thấy buồn nôn, chỉ là nhìn tình huống vừa rồi hẳn thần vô lại có lai lịch rất lớn.

“Tiểu nha đầu, con đừng kêu lão đầu này lão đầu nọ nữa, thật khó nghe mà, con bảo phải làm sao mới nguyện ý nhận ta làm sư phụ, chỉ cần con đồng ý nhận ta làm sư phụ, sau đó con sai ta đi hướng đông ta tuyệt đối không đi hướng tây, con sai ta ăn đùi gà ta tuyệt đối không ôm rượu uống, con nhận lão phu đi mà.” Bách Diệp sử dụng thủ đoạn toàn thân, cả đời Bách Diệp tiêu dao lần đầu tiên dùng điệu bộ như vậy, nếu để cho những sư đệ sư điệt trong phái Thiên Sơn biết không cười đến rớt hết răng mới là lạ! Đặc biệt là sư đệ mặc áo đạo sĩ Hắc Phong của hắn. Không chừng sẽ cười nhạo hắn gần nửa năm, nhưng cũng thật may mắn là hôm nay hắn không tới cùng. 

Cái cách Bách Diệp nói thật sự chọc cười Lam Lăng Nguyệt, không khỏi nhớ sự kết hợp hoàn hảo giữa bia cùng gà rán, cười thầm một lúc, rồi tới bên cạnh Trang ma ma nói thầm. 

“Trang mẫu, người từng nghe qua Thiên Sơn tông bao giờ chưa? Lai lịch như thế nào, bên trong tốt hay không.” Lam Lăng Nguyệt nhìn Bách Diệp chỉ là một lão già thích đùa giỡn, híp mắt quả thật có chút thú vị.

“Thiên Sơn tông là võ lâm chí tôn, môn đồ phân bố tại năm nước, là môn phái mà năm nước phải kiêng dè nhất, cũng là môn phái không có người nào dám gây sự.” Trang mẫu dùng giọng nói chỉ để bà và tiểu thư hai người nghe được, nói đại khái một vài thông tin về phái Thiên Tông, lúc này bà hết sức mâu thuẫn, bà không muốn tiểu thư tiếp xúc quá nhiều với người phái Thiên Tông, nhưng lại không muốn làm trái ý nguyện tiểu thư của mình.  

“Tông chủ, tiểu nữ tư chất ngu dốt, thể chất suy yếu, bệnh tật quanh năm, sợ rằng vô phúc thành đồ đệ của ngài, mong ngài thứ lỗi.” Lam Lôi Ngạo tuyệt đối không cho phép Lam Lăng Nguyệt trở thành đồ đệ của Bách Diệp, đến lúc đó bản thân không những không thể trừng trị nữ nhi này mà còn bị nó dắt mũi, cũng may hắn hạ thấp Lam Lăng Nguyệt xuống mức tồi tệ, khiến Bách Diệp buông tha ý định thu nhận đồ đệ.

“Tư chất con bé đâu có ngu dốt, so với nhị nữ nhi sống dở chết dở kia của ngươi  mạnh hơn không biết gấp mấy trăm lần, thể chất suy yếu kia cũng không phải quan hệ, tới Thiên Sơn tông, kiểm tra máu, mỗi ngày ta sẽ hầm linh chi ngàn năm cho tiểu nha đầu uống, linh đan thuốc bổ ta sẽ làm thành kẹo viên đậu cho nàng ăn, ngươi muốn phá tan việc lớn của lão phu sao.” Người ta còn chưa đáp ứng làm độ đệ mình, Bách Diệp đã hình thành tư thế bảo vệ nghé con, toàn bộ lời vừa nói ném về Lam Lôi Ngạo.

“Lão đầu, ông thực sự muốn nhận con làm đồ đệ sao?” Lam Lôi Ngạo không dám phản đối sự tình, nàng liền mạn phép đi tới, với cả nhận ông ta làm sư phụ cũng không mất mát gì, có người chống lưng mạnh vậy sau này sống lưng của nàng cũng thẳng.

“Tiểu nha đầu, con đồng ý làm đồ đệ của ta ư?” Bách Diệp vốn giỏi về phán đoán lòng người, khi Lam Lăng Nguyệt hỏi dò như vậy, ông biết có hy vọng.

“Vì sao không đồng ý chứ, nhưng con có vài điều kiện hy vọng Lam Lôi Ngạo có thể đáp ứng, bằng không con đi rồi cũng sẽ không an tâm.” Lam Lăng Nguyệt nhìn qua Trang mẫu và mẫu thân Thu Nhược Thủy, hạ quyết tâm, mặc dù hôm nay mình ra quyết định vội vàng, nhưng để có thể trở nên mạnh mẽ hơn, có thể bảo vệ người quan trọng với mìnhh, hôm nay coi như là một cách.

“Điều kiện gì con cứ việc nói, hắn dám không đồng ý, ta sẽ đánh đến khi hắn chịu mới thôi.” Tức khắc Bách Diệp cười mừng, sáp lại gần, vô cùng nghiêm túc chờ Lam Lăng nói ra điều kiện của nàng.

“Thứ nhất, trước khi con trở về, Lam Lôi Ngạo không được đặt chân vào Vân Thanh uyển nửa bước, không sai khiến bất cứ kẻ nào tìm nương và đệ đệ con gây phiền phức; thứ hai, chuyển Trang mẫu và Nguyệt Trúc vào Vân Thanh uyển hầu hạ bên người mẫu thân con, nếu như có bất kỳ kẻ nào trong Lam phủ bày mưu tính kế mẫu thân con, Trang mẫu có quyền tự mình xử trí kẻ đó, bao gồm cả tiền đút lót cho quan; thứ ba, cả đời Kiều di nương không được lên làm bình thê, không được phép bằng vai phải lứa với mẫu thân con.” Mặc dù giọng nói Lam Lăng Nguyệt còn non nớt, nhưng khí thế nói chuyện lại không thua kém Lam Lôi Ngạo, từng câu từng chữ truyền vào trong tai mọi người, hôm nay nàng không cần mượn tay Bách Diệp để hủy hoại Lam Lôi Ngạo và Kiều Phi Nhi, như vậy quá dễ dàng cho mấy người đó, nàng phải trở nên thật mạnh mẽ sau đó tự tay tiêu diệt Lam gia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK