• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời của Dạ Vương khiến Âu Dương Diệp ngồi trên long ỷ trầm mặt, những lời này hoàn toàn nhắc nhở ông ta vấn đề Hắc Phong trại gây họa cho bách tính vô hình trung là do ông ta gây nên, nếu như ông không bắt giam Âu Dương Mặc Thần, chuyện này sẽ không có khả năng phát sinh, nhưng hiện giờ Âu Dương Diệp giận mà không thể xả, bởi vì Dạ Vương chỉ đang trình bày một sự thật, nếu như ông quát mắng chỉ đang chứng tỏ mình đang chột dạ.

“Chuyện quan trọng bây giờ không phải là thảo luận về quá khứ của Hắc Phong trại, mà là phải phái ai đi chinh phạt.” Âu Dương Diệp mau chóng chuyển đề tài, tránh dính đến tình huống nhạy cảm.

“Hoàng thượng, có câu biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, chỉ khi chúng ta hiểu rõ ưu thế và nhược điểm trí mạng của bọn Hắc Phong trại mới có thể một nhát diệt sạch đám sơn tặc kiêu ngạo.” Hôm nay Dạ Vương cố tình muốn khiêu chiến giới hạn của Âu Dương Diệp, về công quả thực cảm thấy Âu Dương Diệp có chút đần độn, về tư thì là vì những gì Dạ Phong phải hứng chịu, trên cánh tay của nhi tử ông ta vẫn còn hằn vết kéo, ông không thể công khai báo thù cho nhi tử của mình, lại càng không thể lén cho Âu Dương Diệp ăn hai quả táo ngâm.

“Dạ Trọng, ngươi đã hiểu rõ về Hắc Phong trại như vậy, huống hồ Dạ ái khanh ngươi cũng là một nguyên lão đầu triều, xuất thân võ tướng, chiến công vô số, trẫm cảm thấy khanh là người thích hợp nhhất.” Âu Dương Diệp híp mắt, hôm nay con cáo già này khiêu khích mình nhiều lần, thật quá càn rỡ.

“Chuyện này, lão thần, khụ khụ, khụ khụ.” Dạ Trong không khỏi ngắc ngứ, ho khan không ngừng, giống như hít thở khó khăn, mặt thoắt cái đỏ bừng lên.

“Trẫm cảm thấy khanh là người thích hợp nhất, hiện tại trẫm sẽ sắc phong cho khanh.” Âu Dương Diệp còn chưa nói dứt câu chợt nghe thấy bịch, Dạ Phong lăn đùng ra đất ngất xỉu.

Lập tức trên triều một mảnh hỗn loạn, hai đại thần có quan hệ vô cùng tốt với Dạ Trọng bước lên trước ấn vào nhân trung của Dạ Trọng cố gắng đánh tỉnh ông ta, việc hôn mê này quá đột ngột, có vẻ là do thở không nổi mà dẫn đến.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không nâng Dạ ái khanh đi gặp Thái y.” Mặc dù Âu Dương Diệp cảm thấy Dạ Trọng đột nhiên ngất xỉu có chút trùng hợp quá mức, nhưng dù sao Dạ Trọng cũng là người cao tuổi, xương cốt người ngợm đúng là có chút gầy yếu.

Dạ Trọng được hai thị vệ dùng cáng nâng lên, một khắc không dám ngơi nghỉ bước nhanh về phía Thái y viện, dù sao người nằm trên cáng cũng là Dạ vương.

Sau khi Dạ vương rời khỏi sân khấu, Âu Dương Diệp tiếp tục lặp lại câu nói: “Chẳng lẽ Kim Hoa quốc chúng ta sẽ không có một tướng lĩnh dám bước ra đảm đương nhiệm vụ tiêu diệt sơn tặc ư, việc nhỏ như vậy người nào cũng sợ hãi, nuôi các ngươi có lợi ích gì chứ.”

“Hoàng thượng, xin ngài hãy bảo trọng long thể, không phải các vi thần không muốn tiếp nhận trọng trách này, thật sự là lực bất tòng tâm, võ tướng từ chức rất nhiều, những tiểu tướng lĩnh còn sót lại thì chưa đủ kinh nghiệm, quan văn nhiều hơn nhưng chỉ là người giấy trói gà không chặt, tú tài văn nhân quả thực khó có thể ủy nhiệm.” Cuối cùng Sở Bác không thể vờ câm vờ điếc được nữa, ông ta nhận ra nếu như hiện giờ không còn ai lên tiếng, tiếp đến sẽ không chỉ là quát mắng đơn giản như vậy, bây giờ trong triều đình gần như là phe Thái tử, nếu như lúc này ông không lên tiếng, không phải sẽ làm những quan viên cống hiến cho Thái tử bất mãn trong lòng ư.

“Sở ái khanh, lời này đúng là mạch lạc rõ ràng, nhưng hiện tại trẫm không muốn nghe, hiện tại trẫm muốn chính là phương hướng giải quyết, đừng có giả vờ ngớ ngẩn cho ta, bình thường lúc quan viên từng người các ngươi cáo trạng, hận không thể tranh chấp mặt đỏ tía tai trước triều, sao hôm nay các người lại câm như hến  thế hả, trẫm không tin thiếu Âu Dương Mặc Thần thì Kim Hoa quốc sẽ đại loạn, trẫm mới là vua của Kim Hoa quốc, hôm nay nếu như những võ tướng các ngươi không ai đồng ý xuất chinh, cút về vườn hết đi, triều đình Kim Hoa quốc ta không nuôi dưỡng rác rưởi.” Âu Dương Diệp lần đầu tiên tức giận với Sở Bác luôn hành xử cẩn thận này, ra hiệu cho ông ta biết rõ vị trí của mình.

Sau lời nói của Âu Dương Diệp, Sở Bác liền cúi đầu im lặng, ông biết đây chỉ là cảnh cáo của Âu Dương Diệp cho mình, nếu như mình lại tùy tiện xuất đầu, dựa vào tình hình ngày hôm nay chắc hẳn mũ miện lông công của mình khó mà bảo toàn nổi.

“Thần, Vũ Kiệt bất tài, nguyện ý dẫn binh tiêu diệt tặc, khẩn cầu Hoàng thượng ân chuẩn.” Vũ tướng quân bên cạnh Sở Bác không ngừng lau mồ hôi trên trán, trên triều hiện giờ thì hắn là chức quan cao nhất bên quan võ, mà dù sao cũng là một lần chết chi bằng liều một phen.

“Sớm nên như thế, ngươi chính là võ trạng nguyên, việc dẫn binh lần này giao cho ngươi, nhất định phải chiến đấu sôi nổi cho trẫm, tấn công mạnh vào đám Hắc Phong trại kiêu căng, để cho bọn chúng biết đừng nên khiêu khích quốc uy của Kim Hoa quốc chúng ta.” Mặc dù hiện giờ biểu cảm của Vũ Kiệt có chút nhếch nhác, nhưng Âu Dương Diệp coi như hài lòng, ít nhất Vũ Kiệt là một tên thông minh.

“Thần nhất định không bôi nhọ thánh mệnh.” Vũ Kiệt liều mạng lau mồ hôi trên trán, từ lúc thỉnh mệnh đến khi đứng dậy tựa như đã trải qua một đoạn thời gian dài đằng đẵng.

Giải quyết xong chuyện này, bầu không khí trên triều đình lập tức trở nên khác hẳn, sau khi hạ triều, triều thần rối rít chúc mừng Vũ Kiệt, nhưng mỗi người có một ý đồ khác nhau.

“Hôm nay vẫn là ngươi khôn khéo, nếu không đoán rằng thật sự sẽ dính dáng đến rất nhiều người, Vũ đại nhân, đã làm khó ngươi rồi.” Sau khi hạ triều Sở Bác và Vũ Kiệt đứng sóng vai bước đi nói chuyện phiếm.

“Giây phút trọng yếu ta còn có biện pháp nào khác nữa, chiêu đó của hoàng thượng rõ ràng là nhằm về phía ta, tuy nhiên, tam vương gia cũng thật sự tàn nhẫn, khiến chúng ta chiến đấu đến chết, đám sơn tặc Hắc Phong trại kia đều là kẻ liều mạng, không thể không nói nước cờ này của Tam vương gia thật cao minh, không dám lừa dối Sở đại nhân, lần này vây đánh Hắc Phong trại ta chỉ nắm chắc hai phần.” Vũ Kiệt thở dài, năm đó trận chiến giữa Thần vương và Hắc Phong trại ấy vang dội cả nước, bằng vào võ công của hắn và năng lực, đúng là đi chịu chết mà.

“Quả thật, nếu không phải là tam vương gia tính tình cổ quái, hơn nữa trong người mang độc lạ sống không được bao lâu thì hắn ta là một đế vương tài năng, nhưng thường xuyên nói một đằng làm một nẻo, dự tính lợi ích dài lâu, chúng ta luôn đối địch nhau trên một chiến trận, ngươi chỉ cần tận lực là được, không cần phải bán mạng làm gì, kỳ thực hoàng thượng khôn khéo cỡ nào, ông ta không biết nước đợt này sâu cạn ra sao, ông ta chỉ không ngờ rằng nhanh như vậy đã bại dưới tay Thần vương thôi.” Sở Bác an ủi Vũ Kiệt đồng thời phỏng đoán lòng dạ Hoàng thượng.

“Từ xưa lòng đế vương đã khó dò, mà thôi, không suy nghĩ nhiều nữa, ta trở về chuẩn bị cho thật tốt, lật xem thông tin về Hắc Phong trại, trước tiên làm tốt công tác đã.” Vũ Kiệt thở dài, nhiều lời vô ích, càng nói càng rối, tránh không thoát vậy thì cũng chỉ có thể nhìn vận khí của mình.

Mà Dạ Trọng sau khi đươc khênh tới Thái y viện, tri kỉ Hồ thái y ở Thái y viện vừa nghe được Dạ vương ngất xỉu được khênh tới, vội vàng chạy đến.

“Hồ thái y, ông mau xem Dạ vương đi, đột nhiên bị ngất xỉu ở đại điện.” Một tên thị vệ báo lại tình hình của Dạ vương cho Hồ thái y.

Hồ thái y vuốt chòm râu, tiến lên, lật mí mắt của Dạ Trọng rồi liếc qua ngón tay của Dạ Trọng, sau đó bảo hai thị vệ ra ngoài trước, ông muốn tiến hành trị liệu.

Chờ hai tên thị về rời khỏi, Hồ thái y lấy ra một cây dao chuyên dùng để mổ vết thương bên ngoài, tự nhủ: “Đây là bệnh trạng hỏa công tâm, mình nên lấy máu bên trái hay bên phải nhỉ.”

Dạ Trọng vừa nghe muốn lấy máu mình, ông có một căn bệnh kinh niên chính là thấy máu là chóng mặt, nếu thật sự nhìn thấy máu, đến lúc đó không phải giả bộ bất tỉnh nữa mà ngất thật luôn, nghĩ tới đây, ông tính giả làm cương thi đột nhiên vùng dậy dọa cho Hồ thái y nhảy dựng.

Nhưng khi Dạ Trọng bật dậy, không có cảnh tượng Hồ thái y bị mình dọa sợ, mà chỉ truyền đến tiếng nói u oán của Hồ thái y: “Biết ngay chiêu này hiệu quả mà.”

“Hồ lão nhân, ông cố ý hả, sao ông nhận ra ta giả vờ.” Dạ Trọng thấy người bị lừa lại là mình liền cụt hứng, vặn hỏi Hồ thái y sao phát hiện được.

“Lúc ta xem con ngươi của ông, ngón út tay phải của ông động nhẹ, lá gan của ông lớn quá ha, dám giả bộ bất tỉnh trên đại điện, hôm qua uống nhiều rượu lắm hả.” Hồ thái y tức giận trừng nhìn Dạ Trọng, bản thân lộ ra sơ hở còn dám mặt dày hỏi.

Tuy tuổi tác Dạ Trọng không hề nhỏ, nhưng cũng là một tên cáo già, thích đùa giỡn, mưu mô, thấy bạn vạch trần bất đắc dĩ thở dài, kỳ thật hiện giờ tim ông vẫn đập nhanh, đặc biệt khi được hai vị triều thần có lòng tốt kia bấm nhân trung, ông suýt chút nữa không giả vờ nổi.

“Việc này nói ra dài dòng lắm, ông biết Thần vương và Tông Nhân phủ đấy, hơn nữa hôm qua hoàng thượng tới Tông Nhân phủ, bắt nạt nhi tử của ta để gây sức ép cho Thần vương, hơn nữa còn phán giam Thần vương cả đời, Thần vương nào phải kẻ dễ bắt nạt, có lẽ đã ngầm hạ lệnh truyền một ít tin tức cho Hắc Phong trại, hiện giờ Hắc Phong trại đang làm mưa làm gió ở biên quan, lúc hoàng thượng lâm triều lại nói muốn cắt cử ta đi tiêu diệt sơn tặc, ông biết xương ta đã yếu, chịu sao nổi dày vò, cho nên ngay khi ông ta hạ lệnh ta liền giả vờ bất tỉnh.” Dạ Trọng giải thích lý do cho Hồ thái y.

“Đồ cáo già, chắc cũng chỉ có ông dám trêu đùa hoàng thượng trên đại điện thôi.” Hồ thái y chăm chú nghe, ông và Dạ Trọng đã nhiều năm làm bạn, có thể nói là hai người không giấu diếm nhau chuyện gì.

“Đừng kháy ta, mất mặt ta, mau đuổi hai tên thị vệ bên ngoài kia đi, sau đó lại nấu một bình rượu thuốc, hai ta có khoảng thời gian tụ tập.” Dạ Trọng cực kỳ yêu thích rượu thuốc bảo bối của Hồ thái ý, mỗi lần tới Thái y viện đều phải ép ông ta.

Mặc dù Hồ thái y có chút không tình nguyện bị ông bạn già ép buộc, nhưng hôm nay lại ngoài ý muốn không phản đối, đứng lên, lấy lý do Dạ vương thiếu dưỡng khí dẫn đến bị ngất đuổi hai tên hộ vệ khênh ông tới rồi đi lấy rượu thuốc quý được cất giấu của mình.

Bên trong phòng giam Tông Nhân phủ, lúc này đã đến giữa trưa.

Hắc Ưng cải trang mặc trang phục hạ nhân ở Thần vương phủ đi giao bữa trưa cho Âu Dương Mặc Thần đồng thời báo cho biết tình hình mới nhất tại triều đình.

“Chủ tử, đây là Phù Dung Nga và Bát Bảo Áp mà người thích ăn nhất, còn có mấy món ăn chay nữa.” Hắc Ưng trước tiên bày cơm canh đựng trong hộp thức ăn lên bàn, không quên mang theo rượu ngon cùng với chén chuyện đựng rượu của chủ tử từ vương phủ đến.

(Phù Dung Nga: ngỗng phù dung (hình như là món rán)

Bát Bảo Áp: Vịt bát bảo.)

Vụ việc Hắc Phong trại đã được khơi lên, phía triều đình phái ai đi?” Âu Dương Mặc Thần không gấp gáp dùng bữa mà hỏi dò tình trạng hiện giờ ở triều đình.

“Triều thần tên nào cũng nhát cáy, không trâu bắt chó đi cày đùn đẩy sang Vũ Kiệt.” Trong lời nói của Hắc Ưng chen lẫn chế nhạo.

“Cái tên phế vật kia? Miệng cọp gan thỏ, đoán chắc không chống đỡ được bao lâu, ta đang chờ ông ta đến cầu xin ta đấy.” Khóe miệng Âu Dương Mặc Thần nhếch lên nụ cười lạnh, càng lúc càng thú vị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK