“Phi Nhi, ta đã trở lại, nàng đang mang thai, sao còn đích thân chuẩn bị đồ ăn sáng.” Vừa bước vào tiền sảnh, ông nhìn thấy Kiều Phi Nhi đang bưng một tô cháo ngân nhĩ đặt lên trên bàn.
“Lão gia, người đã trở lại rồi, thiếp không biết là người đã ăn sáng ở chỗ tỷ tỷ hay chưa, sợ người còn chưa ăn nên thiếp đã chuẩn bị cháo ngân nhĩ cho người.” Lúc Kiều Phi Nhi nghe thấy tiếng ho của Lam Lôi Ngạo ở trước Mặc uyển, bà ta đã lấy tô cháo từ tay của Đào Hồng, bà muốn người nam nhân này phải phải cảm thấy áy náy về chuyện tối hôm qua.
“Khiến nàng phải khổ rồi.” Lam Lôi Ngạo rất hưởng thụ cảm giác được nữ nhân của mình quan tâm, cảm giác này không thể nào có được từ Thu Nhược Thủy, đây là một trong những lý do mà ông sủng ái Kiều Phi Nhi.
“Sao thiếp lại khổ được chứ, người chính là tất cả của thiếp, vì người, thiếp sẵn sàng làm tất cả mọi chuyện.” Kiều Phi Nhi vuốt cái bụng hơi nhô ra của mình, cười với Lam Lôi Ngạo.
Lam Lôi Ngạo ngồi xuống, nhìn bàn đầy thức ăn, ông hơi nhíu mày, dù sao thì ông cũng đã ăn một ít ở Vân Thanh uyển rồi, bình thường thì ông không ăn nhiều vào bữa sáng.
Kiều Phi Nhi phát hiện ông hơi nhíu mày, nên bà chỉ múc cho ông nửa chén cháo ngân nhĩ.
“Lão gia, người ăn một chút cháo cho ấm bụng nha, trưa nay người còn phải đi kiểm tra các cửa hàng rồi lại phải uống rượu xã giao nữa.” Kiều Phi Nhi nói xong thì bưng bát cháo để ở trước mặt Lam Lôi Ngạo.
Lúc Lam Lôi Ngạo bưng chén cháo lên chuẩn bị ăn thì ông bỗng nhớ tới lúc dùng bữa ở Vân Thanh uyển, cánh tay phải của Lam Lăng Nguyệt bị thương, ông nhìn chằm chằm Kiều Phi Nhi.
“Phi Nhi, ngày hôm qua nàng đến Nguyệt Thanh uyển, còn khiến cho Nguyệt nhi bị thương ở cánh tay sao.” Giọng nói của Lam Lôi Ngạo chứa đựng một chút chất vấn, ông sủng ái bà ta là vì bà ta hiểu rõ đạo lý, biết tiến biết lùi, tuy ông không thích Lam Lăng Nguyệt nhưng dù sao thì nó cũng là cốt nhục của ông, nên vẫn phải có giới hạn.
“Lão gia, thiếp vốn không muốn nhắc tới chuyện này, dù sao thì Nguyệt nhi cũng vẫn còn là một đứa trẻ, bây giờ, người đã muốn nhắc lại chuyện này, thì thiếp cũng sẽ nói thật với người.” Kiều Phi Nhi hơi sững sờ, bà biết, nhất định là tiểu phế vật Lam Lăng Nguyệt kia đã tố cáo bà, bà thầm mỉa mai, nhưng khóe mắt lại ngập nước, nghẹn ngào nhìn Lam Lôi Ngạo.
“Phi Nhi, tại sao nàng khóc, không phải vi phu muốn chất vấn nàng, nếu nàng có chuyện gì oan ức thì hãy nói ra đi, vi phu sẽ làm chủ cho nàng.” Ánh mắt oan ức của Kiều Phi Nhi khiến Lam Lôi Ngạo mềm lòng, ông an ủi bà, để cho bà không động thai khí.
“Lão gia, hôm qua thiếp nghe nói Nguyệt nhi bị té xuống nước, lên cơn sốt, dù sao thì bây giờ thiếp cũng là người quản lý mọi chuyện ở trong Lam phủ, nên thiếp mới định đi thăm Nguyệt nhi, đem một ít thuốc bổ cho nó, lúc đó Nguyệt nhi đang chơi đùa ở trên ghế mây, thiếp sợ Nguyệt nhi bị té, nên định bước tới đỡ nó, không ngờ Nguyệt nhi lại nói thiếp là người xấu, nói thiếp đã giành người, nó định đẩy bụng của thiếp, lúc đó, thiếp chỉ nghĩ đến việc bảo vệ hài nhi, Nguyệt nhi đẩy không được nên đã bị ngã xuống đất, lão gia, là lỗi của thiếp, nếu thiếp không né thì Nguyệt nhi sẽ không bị thương.” Kiều Phi Nhi kể chuyện sinh động như thật, bà ta khóc nức nở, dùng khăn tay lau nước mắt, Lam Lăng Nguyệt muốn đấu với bà sao, đúng là gậy ông đập lưng ông.
“Thật nực cười, đúng là nghịch nữ, mới tám tuổi đã có tâm địa độc ác như vậy, muốn hãm hại đệ đệ của mình, nó mà lớn thêm chút nữa thì không biết sẽ còn làm ra chuyện gì, ta phải dạy dỗ nó mới được.” Lam Lôi Ngạo tức giận, ông không ngờ, bình thường nó là một nữ nhi yếu đuối, vậy mà lại có tâm địa rắn rết như vậy, dám lừa ông, nó mượn gan của ông trời sao.
“Lão gia, người đừng tức giận, chắc Nguyệt nhi không cố ý đâu, nó chỉ là một đứa trẻ thôi mà, hơn nữa, thân phận của thiếp chính là di nương, thân phận của hài tử trong bụng thiếp cũng giống như vậy, nếu như việc người vì di nương mà đánh đích nữ truyền ra ngoài, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của người, thiếp chịu một chút oan ức cũng không sao đâu.” Nhìn thì giống như Kiều Phi Nhi đang khuyên can, nhưng thực chất thì bà ta đang thêm dầu vào lửa giận, tâm trạng của Lam Lôi Ngạo càng tệ hơn trước.
“Nàng đừng quan tâm đến chuyện này nữa, ở trong uyển dưỡng thai thật tốt là được, nếu không răn dạy nó, nó sẽ không nhớ kĩ chuyện này, dám châm ngòi ly gián, xem ra, bình thường ta đã quá nhân từ với nó rồi.” Lam Lôi Ngạo phất tay áo rời khỏi Mặc uyển, ông không thích hậu viện tranh đấu với nhau, đêm qua Thu Nhược Thủy còn cầu xin ông đối xử tốt với Lam Lăng Nguyệt, vậy mà hôm nay, nó không chỉ muốn hãm hại Phi Nhi mà còn muốn đổ hết tội cho nàng ấy, đúng là một mũi tên trúng hai con chim, mới tám tuổi đã coi trời bằng vung, không trừng phạt nó thì uy nghiêm của Lam phủ để ở đâu.
****
“Lam Lăng Nguyệt, ngươi mau ra đây cho ta.” Vừa bước vào Vân Thanh uyển, cơn tức giận của Lam Lôi Ngạo lại dâng lên cao hơn, ông gọi đầy đủ họ tên của Lam Lăng Nguyệt.
“Lão gia, tiểu thư đã quay về Nguyệt Thanh uyển rồi, có chuyện gì vậy ạ?” Thủy Tinh vốn đang quét sân, từ trước tới nay, bà chưa bao giờ thấy Lam Lôi Ngạo tức giận như vậy, bà sợ đến mức nói lắp.
Lam Lôi Ngạo nghe thấy Lam Lăng Nguyệt đã quay về Nguyệt Thanh uyển, ông hừ lạnh, sau đó xoay người, đi tìm nàng, ông không ngờ nàng lại chạy trốn nhanh như vậy.
Thu Nhược Thủy bị tiếng gào của Lam Lôi Ngạo đánh thức, bà ngồi dậy, không kịp chỉnh lại y phục đã chạy ra ngoài.
“Lão gia đâu, có chuyện gì vậy?” Thu Nhược Thủy chạy ra thì chỉ thấy một mình Thủy Tinh đang ngẩn người, bà bắt đầu hoảng hốt.
“Nô tỳ không biết, nhưng mà hình như lão gia rất tức giận, lão gia nghe thấy tiểu thư đã quay về Nguyệt Thanh uyển thì lập tức bỏ đi.”
“Chắc là đã xảy ra chuyện lớn rồi, mau rửa mặt, chải đầu cho ta, rồi chúng ta tới Lan uyển mời lão phu nhân và lão thái gia tới giúp.” Thu Nhược Thủy hiểu rõ tính cách của Lam Lôi Ngạo, mặc dù bà không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn tình hình này thì bà có thể chắc chắn là ông muốn tìm Nguyệt nhi để trừng phạt nó.
Thủy Tinh vội vàng chải đầu cho Thu Nhược Thủy rồi đi tới Lan uyển với bà.
Lúc này, Lam Lăng Nguyệt vừa mới trở lại uyển đã nhìn thấy một nữ nhân hơn ba mươi tuổi, phục sức (y phục và trang sức) màu đỏ thẫm, mặc dù dung mạo của người này đã phai mờ theo thời gian nhưng đôi mắt hẹp dài của bà vẫn hiện ra nét cơ trí, vừa nhìn đã biết, đây không phải là người bình thường.
“Tiểu thư, người đã trở về rồi.” Đó chính là Trang mẫu, bà không nhìn thấy Lam Lăng Nguyệt cũng đã hơn một tháng rồi, trán của Lam Lăng Nguyệt bị bầm tím, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lại rất có tinh thần, bây giờ nàng đã không còn vẻ ngốc nghếch như xưa.
“Vâng, con đã về rồi, Trang mẫu, Nguyệt nhi rất nhớ người.” Lam Lăng Nguyệt bước tới, ôm lấy Trang mẫu, mặc dù nàng không phải là người thân của Trang mẫu, nhưng nàng lại có cảm giác mình và bà ấy còn hơn cả người thân.
Sau khi hai người bày tỏ nỗi nhớ về nhau xong, Trang mẫu kéo Lam Lăng Nguyệt vào trong phòng, bà lấy một ít thuốc giảm đau từ trong rương gỗ nhỏ, xoa lên trán của Lam Lăng Nguyệt, Trang mẫu phát hiện ra vết thương ở trên cánh tay của Lam Lăng Nguyệt.
“Mấy ngày nay, tiểu thư phải bôi thuốc đúng giờ, ta mới đi có mấy ngày mà tiểu thư đã bị thương như thế này rồi.” Khuôn mặt của Trang mẫu tràn đầy vẻ đau lòng, bà mới đi có mấy ngày mà tiểu thư đã bị hành hạ như vậy rồi, sao lòng của bà không đau được chứ.
“Người trở về thì con hết đau rồi.” Lam Lăng Nguyệt nghịch ngợm lè lưỡi với Trang mẫu, không hiểu vì sao, nàng rất muốn dựa dẫm vào Trang mẫu.
Vốn là một hình ảnh ấm áp của nàng và Trang mẫu, nhưng cuối cùng lại bị một giọng nói phá hỏng hết.
“Nghịch nữ Lam Lăng Nguyệt đâu, mau bước ra đây cho ta.” Lam Lôi Ngạo nổi giận đùng đùng, bước vào Nguyệt Thanh uyển, ông đứng ở trong uyển, thở hổn hển, gầm thét gọi nàng ra.