• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trang mẫu trở về phòng mở chiếc hộp gỗ phủ đầy bụi lấy phong dược ra, sử dụng  độc dược này sẽ không làm người ta phát điên ngay lập tức, tuy nhiên nếu kết hợp cùng rượu mạnh, dưới tác dụng phát huy của men rượu cho dù Đại La thần tiên cũng không thể làm cho thần trí khôi phục.

Lấy ra một chén gỗ nhỏ, đổ một ly rượu bách hoa nguyên chất tiếp đó rắc chút bột thuốc vào trong rượu, sau cùng Trang mẫu bưng ly rượu nhỏ tới căn phòng của Thanh Mai. 

“Trang mẫu, bà có việc gì mà tới đây.” Hiện tại Thanh Mai vừa mới tránh thoát một kiếp, đang suy nghĩ lấy lý do gì để xuất phủ, cả đời này nàng không muốn làm nô tỳ cho gia đình giàu có nào nữa, lần này nàng may mắn sống sót, nhưng lần sau ai có thể đảm bảo, cho nên lúc đột nhiên nhìn thấy Trang mẫu, trong lòng hết sức sợ hãi.

“Đây là rượu do tiểu thư ban, nhận lấy uống đi.” Trang mẫu đặt rượu trên bàn đánh cộp một tiếng, cũng không có dấu hiệu muốn đi.

“Ta không uống, Trang mẫu, không phải tiểu thư nói tha cho ta sao?” Thanh Mai không ngừng lắc đầu, nàng không phải kẻ ngu, điệu bộ này của Trang mẫu quá rõ ràng rồi.

“Gieo nhân nào gặt quả đấy, không phải ngươi sớm nên ngờ tới sao? Cái này sẽ không lấy mạng của ngươi, uống thì ta sẽ phân phó bên dưới cấp cho muội muội ngươi một ít ngân lượng bồi thường, không uống vậy cũng đừng trách ta ra tay độc ác.” Trang mẫu không có nhiều thời gian dây dưa với Thanh Mai ở đây, hôm nay bởi vì chuyện của nàng đã trì hoãn đủ lâu.  

“Được, ta uống, bà nói nhất định phải giữ lời, phải đối xử tử tế với muội muội của ta.” Thanh Mai biết mình có chống cự cũng vô ích, nghẹn ngào run rẩy tiếp nhận ly rượu kia uống.

Uống xong liền đưa cái chén không sót một giọt cho Trang mẫu, vừa uống xong toàn thân giống như bị lửa đốt, đầu vô cùng choáng váng, tựa hồ có thứ gì đó đang đâm vào đầu chính mình, thời điểm đau đến không chịu nổi càng không ngừng đập đầu vào tường cố gắng giảm bớt đau đớn.

Nhìn Thanh Mai trong nháy mắt giống như phát điên tự tổn hại bản thân, Trang mẫu cũng không hề tiến lên ngăn cản, mục đích cho việc bà chưa rời đi chính là để xác nhận thuốc phát tác công hiệu, thuận tiện phái người giam nàng lại. 

“Ha ha ha” sau khi Thanh Mai đập đầu đến chảy đầy máu, đầu óc trải qua một chút đau đớn, ý thức trở nên trống rỗng, vẩy vẩy tay chính mình, tay phải sờ soạng khiến cả khuôn mặt dính đầy máu, nhìn Trang mẫu cười ngây dại. 

“Bà là ai, bà có muốn tới chấm không, cái này rất đỏ nhé, so với yên chi* còn đẹp mắt hơn.” Thanh Mai đưa bàn tay dính máu định chạm vào mặt Trang mẫu.

(Yên chi: son.)

Vừa lúc Trang mẫu bắt lấy tay phải Thanh Mai dùng nội lực bẻ gãy cánh tay phải của Thanh Mai, kéo nàng ra khỏi căn phòng định giam nàng vào trong tiểu hắc phòng* nằm bên trong Nguyệt Thanh uyển.

(Tiểu hắc phòng: căn phòng nhỏ tối tăm, chỉ có một hoặc không có cửa sổ. Bạn nào đọc vợ chồng A phủ rồi sẽ biết vì nó gần như cái phòng của Mị =))))))

“Hoa nhài nhẹ nhàng bay, hoa đuôi chó chơi thật vui hu hu.” Vẻ mặt Thanh Mai trì độn, lời nói loạn xạ, thỉnh thoảng lại tự cười tự khóc.

Trang mẫu nhốt nàng vào tiểu hắc phòng, dặn dò nha hoàn tam đẳng chuyên nhóm lửa một ngày ngoài việc đưa ba bữa cơm cho nàng không cho phép bất cứ kẻ nào tiếp xúc, phân công xong liền xoay người về tiền viện phục mệnh* cho tiểu thư.

(Phục mệch: báo cáo sau khi chấp hành mệnh lệnh.)

****

"Giải quyết xong xuôi rồi chứ." Nhìn Trang mẫu tiến lại gần, Lam Lăng Nguyệt thuận miệng hỏi.

"Đã giải quyết xong xuôi, nô tỳ tự ý quyết định cấp cho muội muội nàng ta một ít ngân lượng bồi thường, phần ngân lượng đó được chích ra từ tiền công của nô tỳ.” Trang mẫu thuật qua một lần các bước giải quyết của mình cho Lam Lăng Nguyệt.

“Người làm rất tốt, còn chỗ ngân lượng bồi thường cho muội muội nàng ta thì người qua phòng ghi chép lấy là được rồi, về phần bao nhiêu, người cứ xem rồi cấp đi.” Nghe xong kết quả giải quyết của Trang mẫu, Lam Lăng Nguyệt nhắm mắt lại, Thanh Mai là người thứ nhất nàng xử lý tại dị thế này, sau này, đôi tay trắng trẻo của nàng sớm muộn cũng dính đầy máu tươi, đời này chết rồi vào địa ngục cũng được, chỉ cần không hối hận.

“Không còn chuyện gì vậy nô tỳ lui xuống trước, trong uyển còn rất nhiều chuyện cần phải giải quyết.” Trang mẫu nhận thấy tiểu thư vẫn bình tĩnh trước mọi chuyện, trong lòng có vui mừng nhưng nỗi khổ tâm nhiều hơn, tuổi còn nhỏ đã phải chịu đựng nhiều như vậy, thật oan nghiệt.

“Buổi chiều hãy đi, hôm nay vất vả người quá.” Lam Lăng Nguyệt vẫy vẫy bàn tay nhỏ, ý bảo Trang mẫu mau đi.

Có câu chuyện tốt không ra khỏi cửa chuyện xấu truyền ngàn dặm, Thanh Mai được coi là nô tỳ hoạt bát ở Lam phủ, mấy ngày liền nàng không xuất hiện trong uyển, bọn hạ nhân Nguyệt Thanh uyển vụng trộm bàn tán không ít phiên bản, cũng vì Thanh Mai đã ba bốn ngày không truyền tin qua Mặc uyển làm Kiều di nương đang dưỡng thai bên trong cũng phát hiện kỳ lạ, liền tìm cớ tính đi Nguyệt Thanh uyển xem thử rốt cuộc tình hình như nào. 

Kiều Phi Nhi một thân màu xanh biếc quần lụa mỏng vàng làm nổi lên cái bụng hơi nhô vô cùng quý khí*, được nha hoàn Đào Hồng dìu đỡ, dắt thân thể đã gần bốn tháng đi về phía Nguyệt Thanh uyển.

(Quý khí: khí chất cao sang.)

Nguyệt Thanh uyển

Bởi mấy ngày nay Lam Lăng Nguyệt rời giường từ rất sớm, theo Trang mẫu luyện một ít kiến thức căn bản bên rừng trúc nhỏ ở hậu viện, cho nên mỗi lần luyện đến mồ hôi mồ kê nhễ nhại, nàng lại trở về phòng ngủ bù, khi mà Kiều Phi Nhi tới Nguyệt Thanh uyển, nàng vẫn đang trong mộng. 

“Thỉnh an Kiều di nương.” Lúc này Nguyệt Thanh uyển đang chuẩn bị đồ ăn sáng, nha hoàn Họa Mi phát hiện Kiều di nương vô cùng lễ phép thỉnh an cố gắng nịnh nọt.

“Được rồi, tiểu thư các ngươi đâu, mặt trời đã lên cao còn chưa làm xong bữa sáng?” Kiều di nương rất hưởng thụ được người khác kính bái, nhìn trên tay Họa Mi đích xác là đồ ăn cho bữa sáng không khỏi ngầm mỉa mai.

“Bẩm Kiều di nương, hiện tại tiểu thư nhà chúng ta còn chưa rời giường.” Họa Mi nơm nớp lo sợ vội nói chuyện tiểu thư còn đang ngủ.

“Đâu ra loại tiểu thư khuê các còn ngủ canh thì này, mau gọi nó dậy cho ta.” Kiều di nương nghe đến Lam Lăng Nguyệt còn đang ngủ lập tức vui vẻ, nàng lại có chỗ sơ hở để có thể giáo huấn nàng. 

“Kêu la cái gì, ta mới tám tuổi làm sao có thể xưng tụng là tiểu thư khuê các được.” Lam Lăng Nguyệt vốn đang say giấc nồng chợt nghe thấy giọng nói đặc biệt chói tai lúc Kiêu di nương tiến vào, có không muốn tỉnh cũng không được, lề mề nhảy từ trên giường xuống. 

“Từ lúc nào ngươi dám nói chuyện với ta như vậy.” Nhìn Lam Lăng Nguyệt bỗng xuất hiện, Kiều di nương hơi sững sờ, Lam Lăng Nguyệt lúc này có chút chút không giống.

“Bắt đầu từ khoảnh khắc ngươi đổi trắng thay đen nói ta đẩy ngươi ngã xuống đất mưu hại bảo bối trong bụng ngươi.” Lam Lăng Nguyệt kéo dãn người, lướt qua Kiều di nương đi thẳng tới bên cạnh Họa Mi. 

“Ta thấy ngươi đang mộng du, miệng nói hươu nói vượn, bị cha đẻ ngươi giáo huấn thế nào, oan ức sao? Chắc sợ nhi tử trong bụng ta ra đời được lên làm bình thê sẽ phải gọi ta là nương.” Kiều Phi Nhi cảm thấy tính tình Lam Lăng Nguyệt giống như thay đổi hoàn toàn.

“Họa Mi, ta chỉ uống bát cháo này là được rồi, các món còn lại bưng xuống đi, nhìn thấy mấy người đến ta chẳng còn khẩu vị gì nữa.” Lam Lăng Nguyệt như không nghe thấy lời Kiều Phi Nhi, chỉ lo bước tới bưng cháo, cái miệng nhỏ thổi rồi húp ngay trước mặt Kiều Phi Nhi.

“Lam Lăng Nguyệt, ngươi không nghe thấy ta nói gì với ngươi sao?” Thấy mình bị coi nhẹ, Kiều Phi Nhi không thể chịu đựng được hơn nữa.

“Cháo hoa trứng hôm nay hơi nhạt, lần sau cho mặn thêm chút.” Lam Lăng Nguyệt vừa chậm chạp húp cháo, vừa cười híp mắt dặn Họa Mi chỗ cần phải chú ý lần sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK