“Nữ nhân ngươi ra tay ác độc như vậy, đang khiêu chiến giới hạn của ta sao?” Trong con ngươi âm lãnh của Âu Dương Mặc Thần hiện lên tức giận, hắn không thích bị người đánh lén, lại càng không đáng để động thủ với nữ nhân.
“Ngươi mới đang khiêu chiến giới hạn của ta, lần này là cảnh cáo, lần tiếp theo ta sẽ nhắm thẳng vào mệnh môn của ngươi, có câu minh thương dễ tránh, mặc dù võ công của ngươi xác thực cao hơn ta, nhưng ngươi vẫn không có phần thắng đâu.” Lam lăng Nguyệt vừa nói vừa chăm chú nhìn hạ bàn* Âu Dương Mặc Thần, độc châm trong tay áo nhắm chuẩn vào huyệt vị hạ bàn của hắn, phòng ngừa hắn đánh úp bất ngờ, mặc dù nam nhân đối diện công lực cực cao, nhưng ấn đường biến thành màu đen, trên người mang theo âm khí rất nặng, nhìn tướng mạo của hắn chắc hẳn do trúng độc gây nên.
(Hạ bàn: từ phần eo trở xuống, các nàng đừng nghĩ bậy nhaaaa xD)
“Nữ nhân, ta không ngại thử thêm lần nữa, xem độc châm của ngươi nhanh hơn, hay Ẩm Huyết kiếm của ta nhanh hơn.” Tay phải Âu Dương Mặc Thần nắm lấy Ẩm Huyết kiếm càng thêm chặt, kiếp này sỉ nhục lớn nhất của hắn chính là thân thể nhiễm độc, lời Lam Lăng Nguyệt thốt ra chẳng khác gì sát muối vào vết thương của hắn không hề sai lệch.
Đương lúc hai người giằng co ác liệt nhất, Hắc Phong ra ngoài tìm Âu Dương Mặc Thần nhìn thấy tiểu đồ đệ đang chạm trán với một người đeo mặt nạ mặc y phục màu đỏ, vội vội vàng vàng chạy tới, mục đích bọn họ tới đây ngày hôm nay là để đoạt con báo mắt đỏ, thế mà tiểu đồ đệ lại gây náo loạn, toàn thân tỏa ra hơi thở chết chóc, thật là đáng sợ.
“Tiểu đồ đệ, con đang làm gì vậy, lầu ba vẫn đang tiến hành buổi đấu giá, đừng nên kích động, đừng quên mục đích chuyến này của chúng ta.” Hắc Phong không quên liếc qua người đeo mặc nạ một cái, chỉ là cảm giác đôi mắt có chút quen quen, nhưng không có thời gian suy nghĩ nhiều, toàn tâm toàn ý của ông đều dồn vào tiểu đồ đệ.
Lam Lăng Nguyệt nhìn thấy Hắc Phong đến, tâm tình vốn có chút hồi hộp nhưng khi nghe thấy ông gọi người đối diện kia là tiểu đồ đệ, lập tức hóa đá, thì ra tên lưu manh kia là đồ đệ sư thúc nàng, vội âm thầm thu độc châm lại, dù sao người nọ cũng là đồ đệ sư thúc nàng, độc thuật của mình thì lại do chính sư thúc truyền thụ, nàng không thể trước mặt sư thúc múa rìu qua mắt thợ được, để tránh bại lộ thân phận hiện tại.
“Ngươi chính là Quỷ La Sát mà giang hồ đồn đại phải không, chuyện hôm nay hiểu lầm thôi, lão phu cũng có danh tiếng y độc lão tổ trên giang hồ, chuyện hôm nay hy vọng có thể nể mặt lão phu, không tính toán nữa, ngày khác lão phu sẽ sắp xếp tự mình đến nhà thăm hỏi.” Hắc Phong thấy sát khí trên người đồ đệ mình đã thu lại, liền nhìn thẳng vào đôi mắt có chút quen thuộc của người mặc y phục đỏ nói.
“Tiền bối nghiêm trang rồi, Quỷ La Sát ta cũng là con người, lão tiền bối đã lên tiếng, chuyện hôm nay ta sẽ không so đo, chỉ là đồ đệ ngài đăng đồ lãng tử* như vậy chắc hẳn do quản giáo không nghiêm.” Lam Lăng Nguyệt cố ý đè xuống dây thanh quản, dùng âm điệu có chút trầm thấp đáp lại Hắc Phong, sao nàng dám không nể mặt sư thúc nàng chứ.
(Đăng đồ lãng tử: gọi những kẻ háo sắc xấu xa.)
“Nhất định nhất định, vậy chúng ta cáo từ trước.” Lúc Hắc Phong nghe đến bốn chữ đăng đồ lãng tử con mắt giật mạnh, nhưng nghe giọng điệu nói chuyện của người ta, lại nhìn khuôn mặt hơi âm trầm của tiểu đồ đệ hắn, đoán hẳn tiểu đồ đệ hắn đã làm chuyện gì đó, chỉ là cái việc “nghiêm hình khảo vấn” này trước hết cần phải quay về chỗ ngồi rồi hẵng bát quái, chứ không thể ở trước mặt người khác, mất mặt lắm.
“Không tiễn.” Lam Lăng Nguyệt nhìn thấy Hắc Phong rời đi, thở phào, vừa xong thật sự sợ sư thúc của nàng nhận ra, như vậy thì nguy to. Hơn nữa kế hoạch của mình sẽ bị phá hỏng.
** ta là đường phân cách nam chính nín nhịn **
Tại lầu bốn Hắc Phong chần chừ theo sát phía sau Âu Dương Mặc Thần, dò hỏi hắn chuyện gì vừa mới xảy ra, sao có thể bị người ta nói thành đăng đồ lãng tử.
“Không muốn trả lời.” Âu Dương Mặc Thần bước nhanh hơn, chỉ với bốn chữ âm lãnh mà bá đạo đã bóp chết toàn bộ lòng hiếu kỳ của Hắc Phong.
“Đồ đệ keo kiệt, ta chỉ là cảm giác Quỷ La Sát kia hình như đã gặp qua đâu đấy.” Câu nói Hắc Phong nhỏ giọng thầm thì vô tình lọt vào tai Âu Dương Mặc Thần.
“Người cũng từng gặp qua nàng?” Âu Dương Mặc Thần nhíu mày, xem ra nữ nhân kia thật sự quỷ dị. Chẳng lẽ nàng có cổ thuật nào đó, khiến người ta sinh ra cảm giác giác quen thuộc?
“Không rõ ràng lắm, mấy năm nay mỗi ngày qua lại hai bên, gặp qua hơn nghìn vạn người, làm sao ta biết được có phải ảo giác hay không.” Hắc Phong nhún vai, tiểu đồ đệ không làm thỏa mãn ham muốn bát quái của ông, ông cũng không thèm thỏa mãn hắn.
Âu Dương Mặc Thần nhìn thấu tâm tư Hắc Phong, ông cũng đang khiêu khích mình, hắn càng không có hứng thú, không khỏi bước nhanh hơn, tính toán canh giờ con báo mắt đỏ cũng sắp được mang ra đấu giá rồi.
Còn Lam Lăng Nguyệt cũng tìm được lối về chỗ ngồi tại lầu ba, Hạ Ca hộ pháp bên người vội vàng đưa chiếc khăn thấm ướt để chủ tử lau tay.
“Chủ tử, thời gian ngài đi đủ lâu, cuộc đấu giá con báo mắt đỏ sắp bắt đầu rồi.” Đông Thanh bưng lên một ít bánh ngọt đồng thời nhỏ giọng báo lại tiến độ buổi đấu giá.
“Chúng ta cứ xem cuộc vui là được, báo cho Hoa Ngạo Tuyết ra giá thích hợp là được, chúng ta không cần xuất hết toàn lực, tự nhiên có người sẽ dâng con báo lên thôi.” Lam Lăng Nguyệt phân phó Đông Thanh báo ám lệnh cho Hoa Ngạo Tuyết biết, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi.
Có lẽ oan gia ngõ hẹp, mặc dù vị trí chỗ ngồi của Âu Dương Mặc Thần khá thấp, nhưng lại vừa vặn chếch vị trí chỗ ngồi của Lam Lăng Nguyệt, hắn ngồi thẳng người lên là có thể nhìn thấy gò má của Lam Lăng Nguyệt, lúc này nữ nhân kia lại có thể ngủ được, nàng là nắm chắc phần thẳng, hay chỉ đến vui chơi, Âu Dương Mặc Thần không thể nào suy đoán được tâm tư của nàng.
“Các vị tân khách, vật phẩm tiếp theo lên sàn chính là con báo mắt đỏ mà các vị đại gia mỏi mắt chờ mong, đây là thần vật trong truyền thuyết, tin rằng câu chuyện toàn thân đều là bảo vật rất nhiều nhân sĩ giang hồ đều đã nghe đến mòn tai, cho nên ta cũng không muốn dông dài nữa, bây giờ chúng ta bắt đầu bán đấu giá với mức giá bắt đầu là 20 vạn lượng.” Nhị chưởng quỹ bởi vì nhận được mật lệnh của Chúc Dung, vốn là chủ trì khuấy động cuộc vui cũng trở nên ảm đạm, vốn định giá lên 50 vạn lượng lại biến thành 20 vạn lượng.
Trong khi nói đã sai người chuyển một lồng sắt ra, bên trong con báo mắt đỏ lười nhác nằm trong lồng sắt ngủ.
“Ta ra 25 vạn lượng.” Một nam nhân mặc cẩm bào đỏ sậm giành báo giá trước.
“Ta ra 30 vạn lượng.” Nam tử cầm chiếc quạt giấy xanh nhạt trực tiếp đưa mức giá lên tới 30 vạn lượng cũng khiến người ta thấy được con báo mắt đỏ này được coi trọng hiếm thấy dường nào.
Con báo mắt đỏ mới lên sân đã thành một mảnh ầm ĩ, giá tiền đấu theo đó rất nhanh đã đột phá lên 200 vạn lượng, nhưng có người vẫn tiếp tục ra giá, Lam Lăng Nguyệt vô cùng hứng thú nhìn con báo mắt đỏ trên đài đấu giá, con báo mắt đỏ có chút sai biệt so với trong truyền thuyết, kích cỡ cơ thể của nó nhỏ hơn, thân dài khoảng 45cm, đuôi dài 10cm, lông toàn thân màu đỏ tươi hơn nữa màu sắc tỏa ra thật đẹp đẽ. Cắp mắt màu đỏ chốc chốc híp lại, chốc chốc lười biếng nhìn đám người đang bán đấu giá phía dưới, sau đó ở trong lồng sắt không ngừng lăn qua lăn lại, tựa hồ đang cười nhạo mấy kẻ đang không ngừng hét giá kia.