• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Di nương, ngài tỉnh lại đi.” Thấy chủ tử nhà mình hôn mê trên người nàng, Đào Hồng gặp tình huống như vậy loay hoay không biết phải làm sao, quan trọng ở chỗ Kiều di nương đang có thai, nếu xảy ra sơ xuất gì, cái mạng nhỏ nô tỳ của nàng có lẽ cũng khó giữ nổi.

“Đừng lay bà ta nữa, ta không muốn bà ta sinh non ở Nguyệt Thanh uyển đâu, Nguyệt Trúc, ngươi đi tìm vài gia nô đến, để Kiều di nương nằm ngang khiêng về.” Lam Lăng Nguyệt nhíu mày, Đào Hồng khóc sướt mướt khiến người bực bội, vội ra hiệu Nguyệt Trúc làm theo y lời mình. 

Nguyệt Trúc gấp rút tìm vài gia nô tới, thận trọng khiêng Kiều di nương về Mặc uyển, cùng lúc đó Đào Hồng nhanh chóng tìm đại phu đến khám cho Kiều Phi Nhi.

Bên kia Mặc uyển loạn thành đoàn, vừa cho mời đại phu, vừa bẩm báo cho Lam Lôi Ngạo, trông thấy chủ tử nhà mình xảy ra chuyện, ngay lập tức không thấy người tâm phúc nào.

“Sao lại xảy ra chuyện này, mẫu thân ta đang khỏe sao lại ngất xỉu.” Lam Ngữ Yên nghe được tin, dùng giọng nói non nớt chất vấn Đào Hồng đi theo Kiều Phi Nhi tới Nguyệt Thanh uyển, mặc dù tuổi nàng còn nhỏ, nhưng theo những gì nàng hiểu về mẫu thân của mình, người coi trọng khối thịt trong bụng còn hơn mạng sống  của chính mình cớ sao đang yên đang lành lại động thai khí.

“Nhị tiểu thư, chuyện này thực sự không thể trách nô tỳ, nô tỳ đã liều mạng can ngăn, nhưng dù sao hiện tại Thanh Mai nàng ta cũng là người điên, nô tỳ không ngăn cản nổi nàng để nàng xông tới di nương.” Đào Hồng run rẩy thuật lại cho Lam Ngữ Yên, tuy rằng nhị tiểu thư mới bảy tuổi thế nhưng thủ đoạn độc ác của nàng ngang bằng với Kiều di nương.

“Thanh Mai đang bình thường sao lại hóa điên, đồ phế vật Lam Lăng Nguyệt đâu? Ngay lúc này ta muốn đi tính sổ với nó.” Lam Ngữ Yên vừa nghe đến là nô tỳ Nguyệt Thanh uyển, liền đổ hết tội lên đầu Lam Lăng Nguyệt, nếu không phải lần trước mẫu thân ngăn nàng, nàng đã sớm để con tiện nhân Lam Lăng Nguyệt kia gặp Diêm Vương rồi.

“Nhị tiểu thư, không được, đại tiểu thư nàng ta đến di nương cũng dám xông tới, nô tỳ sợ ngài tới sẽ chịu thiệt, trước tiên ngài ghi nhớ món nợ này, chờ di nương khỏe lại rồi đi cũng chưa muộn.” Đào Hồng vội vàng khuyên can, tiểu tổ tông này cảm thấy chưa đủ loạn à, hiện tại Lam Lăng Nguyệt chẳng phải người lương thiện, không chừng đi còn chịu thiệt.

Đào Hồng mất hồi lâu mới khuyên nhủ được Lam Ngữ Yên, lúc này Lam Lôi Ngạo cũng nghe tin nhanh nhanh chóng chóng chạy tới, đại phu mới vừa chẩn mạch xong, đang dùng ngân châm thuận khí cho Kiều Phi Nhi.

“Lưu đại phu, nội nhân* thế nào, có ảnh hưởng tới thai nhi không?” Lam Lôi Ngạo nhìn trên mặt Kiều Phi Nhi không có chút hồng hào nào, chân mày vẫn nhíu chặt nhìn Lưu đại phi châm cho nàng.

(Nội nhân: vợ.) 

“Lão phu đã dùng ngân châm bảo vệ tâm mạch cho di nương, khi nãy động thai khí có dấu hiệu sảy thai, trước tiên ta kê đơn thuốc bảo thai* cho uống rồi xem xét tình hình, hiện tại xem ra không mấy lạc quan.” Sau khi Lưu đại phu châm cho Kiều Phi Nhi, lắc lắc đầu, đưa đơn thuốc bảo thai cho Lam Lôi Ngạo. 

(Bảo thai: giữ thai.)

“Còn không mau phân phó người đi bốc thuốc.” Lam Lôi Ngạo đưa đơn thuốc cho Đào Hồng, con mắt hiện lên sự tàn bạo, đang êm đẹp sao có thể đột nhiên động thai khí, cố nén tức giận, sau khi phái người đưa Lưu đại phu đi liền bộc phát.

“Chuyện gì đã xảy ra, ngươi chăm sóc chủ tử kiểu gì vậy.” Uỳnh uỳnh đá cái ghê bên cạnh chân về phía Đào Hồng, tra hỏi nàng hành sự bất lực.

“Lão gia khai ân, chuyện không liên quan tới nô tỳ, là di nương tới Nguyệt Thanh uyển nói muốn gặp Thanh Mai, đại tiểu thư dẫn di nương đi gặp, nào ngờ Thanh Mai lại hóa điên, còn túm lấy di nương, di nương bị nàng quấy rầy mấy lần, nô tỳ và Nguyệt Trúc dùng hết sức mới chế ngự được nàng.” Tay Đào Hồng bị ghế đập vào đau đớn cũng không dám nhiều lời, liên tục dập đầu thuật lại chuyện đã xảy ra.

“Nếu đã điên rồi, Lam Lăng Nguyệt còn nuôi làm gì, phế vật sẽ làm chuyện ngu xuẩn.” Sắc mặt Lam Lôi Ngạo hơi dịu xuống, chuyện quan trọng trước mắt chính là trấn an Kiều Phi Nhi, giữ lấy cốt nhục chính mình trong bụng của nàng. 

“Nô tỳ nhất định tự mình giám sát việc sắc thuốc, muôn vàn sẽ không để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Đào Hồng là người hắt nước theo mưa, thấy sắc mặt Lam Lôi Ngạo hòa hoãn, cũng biết bản thân coi như đã giữ được mạng, vội thuận tiện làm dịu bầu không khí.

“Đi đi, nếu đến chuyện này còn làm không xong, hậu quả tự mình nghĩ.” Lam Lôi Ngạo phất tay áo ý bảo Đào Hồng tự đi sắc thuốc, còn bản thân thì lấy ghế tựa tới trước giường Kiều Phi Nhi chăm sóc bà.

Mà lúc này bên trong Nguyệt Thanh uyển, Lam Lăng Nguyệt ép hạnh nhân mua được thành miếng trộn cùng bột hạt ý dĩ và sơn tra, dùng một tờ giấy nhỏ bọc kín, sau đó mang thuốc chữa hàn độc mua lần trước bỏ vào trong ấm đất sắc thuốc. 

Lúc này trong phòng sắc thuốc chỉ có Đào Hồng và Xuân Tú, Đào Hồng thì tự mình sắc thuốc bảo thai cho Kiều di nương, Xuân Tú thì sắc ít thuốc bổ khí huyết cho lão phu nhân, hai người vừa trông thuốc vừa nói chuyện phiếm, thấy Lam Lăng Nguyệt và nha hoàn Nguyệt Trúc tiến vào, nhanh đứng dậy thỉnh an.

“Nguyệt Trúc sắc thuốc của ta, các ngươi đang bận, chỉ là ta ở trong uyển ngây ngốc thời gian dài đâm khó chịu nên tiện đường đi lại một chút.” Lam Lăng Nguyệt gật gật đầu, ra hiệu Nguyệt Trúc sắc thuốc cho mình, vừa cố gắng tìm cơ hội đổ thuốc bột ép vào dược bảo thai của Kiều di nương. 

Xuân Tú sắc thuốc đã đủ, do tay phải bị thương đành nhờ Đào Hồng đảo thuốc hộ, Lam Lăng Nguyệt thừa cơ hai người đang đảo thuốc quay lưng lại về phía mình, đổ thuốc bột vào trong dược bảo thai của Kiều Phi Nhi.

“Nguyệt Trúc, ta có chút mệt mỏi, về Nguyệt Thanh uyển trước.” Sau khi tất cả được sắp xếp ổn thỏa, Lam Lăng Nguyệt cố ý ho khan vài tiếng, trước khi Xuân Tú đi nên rời khỏi trước.

Hành động vừa rồi của tiểu thư, Nguyệt Trúc vẫn chưa hết bàng hoàng, trong lòng nàng lau mồ hồi thay tiểu thư, nếu bị Xuân Tú và Đào Hồng phát hiện sẽ phiền phức, may mắn thay tiểu thư không bị bại lộ.

Xuân Tú rời đi chưa lâu, Đào Hồng cũng sắc xong thuốc bưng về Mặc uyển.

Lam Lôi Ngạo tỏ rõ bản thân coi trọng Kiều Phi Nhi, ôm Kiều Phi Nhi ngồi dậy tự mình đút thuốc.

“Lão gia, người thật tốt với Phi Nhi, đều do Phi Nhi không tốt.” Sau khi Kiều Phi Nhi tỉnh lại nghe nói con của mình có thể không giữ nổi, sắc mặt trắng bệch, cho dù là một tia hy vọng cuối cùng bà cũng sẽ không buông tay.

“Nào, uống thuốc đi Phi Nhi, hơi đắng, uống xong ăn mứt hoa quả.” Lam Lôi Ngạo cố gắng hạ thấp giọng, dùng tiếng nói tương đối dịu dàng dỗ Kiều Phi Nhi.

“Phi Nhi không sợ, vì hài tử thuốc có đắng thế nào thiếp cũng sẽ uống hết.” Kiều Phi Nhi bà kỳ vọng quá lớn với hài tử này, chỉ cần hài tử bình an sinh ra nàng có thể lên làm bình thê, nàng không cam lòng để mất hài tử.

Vừa uống xong thuốc, Kiều Phi Nhi nằm trên giường, chưa đầy một lát bụng bắt đầu co rút đau đớn, rên rỉ thống khổ, Lam Lôi Ngạo vội vàng nắm lấy tay bà, Kiều Phi Nhi cảm nhận có sự giúp đỡ, liền hết sức bấu víu vào tay Lam Lôi Ngạo, móng tay mạnh mẽ cắm vào để làm giảm cơn đau.

Lam Lôi Ngạo bị móng tay Kiều Phi Nhi bấm sâu, đau đớn bất ngờ xảy đến không nhịn được, đột nhiên rụt tay lại, có lẽ dùng sức quá lớn, lập tức Kiều Phi Nhi ngã xuống từ trên giường, bên dưới áo lót trắng tinh chầm chậm xuất hiện vết đỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK