Giang Tương muốn một lần theo đuổi người đàn ông này. Dù cho không biết đó có phải là rung động hay không thì cũng là nhìn khuôn mặt dễ chịu một chút, chắc cũng có thể dễ dàng nhìn một chút mỗi ngày.
Nhưng duyên trời đúng là giống như một loại thử thách. Giang Tương vừa nói với Lục Diệp rằng cô muốn theo đuổi anh liền phát hiện hóa ra anh không dễ theo đuổi như những gì cô suy nghĩ, bên cạnh anh có hàng tá bạch liên hoa, đặc biệt còn có cả một cái gọi là ân nhân buộc phải báo đáp, mà thứ mà người kia muốn anh báo đáp đó chính là lấy thân báo đáp.
Bạch nguyệt quang cũng vậy bạch liên hoa cũng vậy, vừa mới có một chút quyết tâm liền nhìn thấy khó, vậy có phải nên hiểu được là thấy khó mà lui đúng không.
Chỉ là chính bản thân cô không biết được rằng, chỉ cần cô mở miệng nói cô muốn theo đuổi anh liền có thể sẽ được anh đồng ý, bởi Lục Diệp chính là tham luyến cảm giác bên cô. Giang Tương ngây ngô không hề biết được rằng ánh mắt anh nhìn cô đã khác. Trước đây anh lạnh lùng nhìn cô, thậm chí cảm thán nhìn cô nhưng hiện tại ánh mắt anh nhìn cô đầy thâm tình xu nịnh. Điều này Lữ Tưởng Mạnh biết. Anh ấy thậm chí ủng hộ hai người, môn đăng hậu đối, trai tài gái sắc thậm chí nếu nói đến trong công việc hai người cùng hỗ trợ nhau vậy ắt hẳn sẽ không có đối thủ nào đấu lại được.
Sắp tới công viên trung tâm thành phố tổ chức lễ hội vào thu. Hàng loạt các hoạt động vui chơi được tổ chức rầm rộ, đương nhiên bốn người bọn họ cũng có được những tấm vé mời cho khách mời VIP đến tham dự hoạt động.
Giang Tương nhẹ nhàng chuẩn bị cho mình khí thế để bày tỏ lòng mình. Nhưng Hoàng Đồng Đồng thì khác, cô lại chuẩn bị đầy đủ trang phục cho hai người từ váy đầm dạ hội cho đến váy mặc tiệc, thậm chí bikini để có thể thoải mái vui chơi trong khu thể thao dưới nước.
Trong đầu Giang Tương có suy nghĩ gì Hoàng Đồng Đồng cô hoàn toàn không cần để ý, cô chỉ cần có một suy nghĩ đó chính là lựa chọn những bộ trang phục đẹp nhất, quyến rũ nhất cho cô bạn thân của mình, biết đâu lại có thể được một người nào đó trong giới doanh nhân để ý đến cô ấy, cô ấy sẽ gặp được duyên trời định cho mình.
Hoạt động diễn ra hai ngày một đêm, ngày đầu tiên cũng chủ yếu là những hoạt động giao lưu chào hỏi các tầng lớp doanh nhân, mà hội tụ đầy đủ các khuôn mặt đẹp đẽ trong thành phố. Giang Tương đương nhiên càng vui vẻ với những suy nghĩ của mình. Nhưng buổi tối khi cô muốn đến chỗ của Lục Diệp đềng anh đi dạo nói chuyện liền nhìn thấy một hình ảnh rất cẩu huyết. Anh ta vậy mà mở cửa cho một người phụ nữ vào phòng của mình.
Giang Tương bất chợt cười trừ, anh ta đương nhiên có thể, anh ta là người độc thân đương nhiên có quyền tự do yêu đương và tự do tiếp xúc với phụ nữ. Cô cũng vậy cô cũng có quyền tự do. Giang Tương thẫn thờ đi lang thang trên đại sảnh bất ngờ phát hiện ra một nơi rất thú vị. Hồ bơi buổi tối vậy mà lại có rất nhiều người đang bơi. Đến quầy bar ngoài trời gọi cho mình một ly cocktail negroni sau đó nhẹ nhàng tiền đến chiếc ghế nằm cạnh hồ bơi vừa nhâm nhi một chút men vừa ngắm sắc.
Sắc trời thì tối, nhưng ánh sáng điện màu vàng ấm áp càng làm khung cảnh nơi này trở lên ấm nóng. Hàng dài các chàng trai nối đuôi nhau khoe cơ bụng cũng bắp tay cuốn hút. Bên cạnh hồ cũng là những cô gái có chung mục đích giống cô chỉ là bọn họ ăn mặc đúng phong cách hồ bơi, còn cô chỉ đơn thuần là mặc một chiếc quần đùi bò cũng chiếc áo ba lỗ nhìn không khác nào học sinh trung học hết.
Chuông điện thoại vang lên hóa ra là Hoàng Đồng Đồng gọi điện rủ cô đi dạo, cô liền nói mình ở cạnh hồ bơi ngắm cảnh, nơi này rất đẹp, rất bổ mắt. Cho đến khi bốn người đứng đó che mắt tầm nhìn của cô cô mới liền nhìn lại:
- Ây, lại có thêm một mỹ nữa ở đâu ra đây, thật đẹp. Em gái có bạn trai chưa cần chị giới thiệu cho không?
- Không cần. Tôi có đối tượng rồi.
Câu nói của người phụ nữ này kèm với ánh mắt ngại ngùng hướng về phía người đàn ông kia. Giang Tương đương nhiên để ý. Nếu là lúc trước cô chẳng bao giờ để ý đến chuyện đó, nhưng hiện tại, tâm trí cô rất rối bới, luôn để ý từng hạnh động và cử chỉ của anh thậm chí chỉ một ánh mắt người khác nhìn anh cũng khiến cô cảm thấy khó chịu.
- Em muốn đi bơi sao?
Lục Diệp không nhanh không chậm vừa nói vừa nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh chân cô. Nhưng câu nói của anh khiến Lữ Tưởng Mạnh và Hoàng Đồng Đồng cười phá lên. Hai người chơi với Giang Tương từ nhỏ, chưa bao giờ xuống nước chứ đừng nói đến bơi. Thứ duy nhất cô làm xung quanh hồ bơi đến giờ chính là như hiện tại, vừa ngồi uống rượu vừa ngắm trai, sau đó bắt đầu nhỏ giọng bình luận cùng Hoàng Đồng Đồng, cơ bụng người này như này, cơ bụng người kia thế kia.
Điều này khiến ánh mắt Lục Diệp nhìn cô cũng có chút thay đổi, hóa ra cô gái này chỉ lúc làm việc là nghiêm túc, ngoài ra cô địch thị là đả nữ chính hiệu, tính cách thoải mái, tuỳ hứng, còn ánh mắt đặc biệt mê trai. Nghĩ đến đây cuối cùng anh cũng có thể hiểu được vì sao bản thân cô lại hai lần xàm sỡ anh đến vậy.
- Nào Đông Đông, anh dẫn em đi bơi.
Lữ Tưởng Mạnh nhìn thấy ánh mắt của Lục Diệp cuối cùng anh cũng không nhẫn lại ngồi ở nơi này, hai người họ sợ sẽ tan vỡ bởi sự vô tình của Giang Tương thôi. Anh phải nhân cơ hội này nói cho Đồng Đồng biết để cô ấy gợi ý một chút cho con nhỏ ngốc nghếch kia.
- Anh Diệp, em cũng muốn đi bơi, anh có thể đi cùng em không?
Mộc Châu Anh nhẹ nhàng lên tiếng, cô vốn dĩ nhìn thấy ánh mắt Lục Diệp nhìn Giang Tương, cô đương nhiên nhìn nhận được có chút không đúng trong mối quan hệ này, trước đây cô chưa bao giờ nhìn thấy Lục Diệp cùng người khác vui chơi, nhưng hiện tại chỉ cần chỗ nào nói đến chuyện có mặt của cô gái này nhất định anh cũng sẽ có mặt.
- Được anh đưa em đi.