Nhưng tâm trạng cô hiện tại khi nhìn thấy loại chuyện này lại không hề vui vẻ như khi ban đầu bước chân vào cửa nữa.
Lữ Mạnh Tưởng cũng nhìn thấy được ánh mắt của Mộc Châu Anh, anh nhẹ nhàng nhìn hai người kia sau đó lên tiếng:
- Diệp, cậu định phát cẩu lương cho chúng tôi sao. Tôi có người trong lòng không nói làm gì, nhưng cậu nhìn Châu Anh xem, em ấy thương yêu cậu nhiều năm mà cậu để em ý nhìn thấy vậy sao?
- Không phải, là do tôi say rồi, ôm vợ thôi cũng thấy bị quyến rũ mất rồi.
- Cậu đang đuổi khéo chúng tôi sao?
- Nếu cậu về sớm, tôi liền có thể vợ tôi sớm thêm một chút.
Lục Diệp buông lời nói khiến Ngô Kiệt cùng Lữ Tưởng Mạnh nhanh chóng nói thêm vài câu cũng chỉ đại loại là cáo từ để rồi ra về. Còn riêng cô gái kia, cho dù có bước chân ra khỏi căn nhà đấy rồi vẫn không hề biết được vì sao anh có thể yêu người phụ nữ ấy.
Ngô Kiệt nhìn Mộc Châu anh chỉ nhẹ nhàng khuyên cô từ bỏ ý định với anh ấy đi, bởi vì anh nhìn ra được hai người kia vốn là người có tình. Nhưng Mộc Châu Anh vẫn khăng khăng với cái đoạn tình cảm đơn phương của mình bao nhiêu năm nay. Lữ Tưởng Mạnh thì không nói gì, chỉ có Hoàng Đồng Đồng luôn miệng lải nhải nếu cô mà biết Lữ Tưởng Mạnh có người phụ nữ khác chắc chắn cô sẽ mang axit đến tạt nát mặt cô ta.
Mà lời nói của Hoàng Đồng Đồng kia chỉ có thể khiến Lữ Tưởng Mạnh và Ngô Kiệt bất lực cười trừ.
Bốn người dời khỏi nhưng Ngô Kiệt lại đi nhờ xe của Lữ Tưởng Mạnh trở về bệnh viện, những lúc như này anh luôn muốn lấy công việc ra để che đậy những ngổn ngang trong lòng. Nhìn hơi thở dài của cậu bạn Lữ Tưởng Mạnh càng thêm chắc chắn được điều mà mình suy nghĩ. Giang Tương rất dễ dàng rung động người khác giới, đặc biệt bởi bản tính của cô quá phóng khoáng lại thẳng thắn mà nhiệt tình. Những người cho dù khó tính đến đâu cũng đều có thể bị tính cách của cô chinh phục. Cô không giống những người phụ nữ khác, thể hiện mình chu đáo hoặc dùng đủ mọi cách để gây sự chú ý về mình nhưng cô luôn làm mọi ánh nhìn về cô đôi khi chỉ bằng một nụ cười khẩy.
Anh biết bạn mình trước giờ chưa từng rung động với anh, nhưng chuyện hai người bạn của anh đều có thể rung động vì cái con bé đó khiến anh cũng không biết nên bênh vực bên nào. Chỉ ước gì mình có hai cô em gái để anh chia cho hai người được thì tốt.
- Ngô Kiệt.
- Mình biết mình gặp được cô ấy sau, nhưng lại chẳng hiểu sao lại có thể rung động được vì cô ấy. Ban đầu mình hoàn toàn không tự nguyện đi xem mắt, thậm chí còn không muốn cùng cô ấy gặp gỡ lần thứ hai, vì mình nghĩ một người như mình không thể nào lo lắng tốt cho người khác. Nhưng vẻn vẹn chỉ hơn một giờ đồng hồ nói chuyện cùng cô ấy, mình biết mình u mê cô ấy rồi.
- Hai người các cậu đúng thật là. Lục Diệp nói với mình cậu ấy chẳng biết vì sao bị con bé thu hút, giờ lại đến lượt cậu.
- Nhưng cậu yên tâm, mình không phải đồng minh cùng Mộc Châu Anh, mình thấy cô ta đến nên cố tình đi theo, biết cậu cũng có ở đấy mình chắc chắn không đến. Giờ thành bị cậu cười vào mặt.
- Cười gì chứ, mình tin tưởng cậu.
Hai người đàn ông chỉ cùng nhau bật lên tiếng cười trong không gian nhỏ bé của chiếc ô tô sang trọng. Nhớ lại quãng thời gian ba người còn cùng ngồi với nhau trên chiếc ghế nhà trường. Lục Diệp không phải là người học giỏi nhất nhưng cậu ấy cùng với Lữ Tưởng Mạnh luôn tranh nhau vị trí thứ mười trong bảng xếp hạng khiến giáo viên cũng chỉ có thể lắc đầu. Kiến thức của hai người rất tốt, hơn hẳn Ngô Kiệt một bậc, nhưng hai người liên tục bỏ những câu hỏi dễ trong bài kiểm tra để người kia đứng lên tốp mười của bảng xếp hạng đó. Chỉ có anh mãi mãi vẫn đứng lùi về phía sau.
Cho đến bây giờ, cả hai người họ đã có tiếng nói trong xã hội, đều là những người có sức ảnh hưởng lớn, thì anh vẫn chỉ đơn giản là một bác sỹ khoa nội không mấy nổi tiếng vì không có được thành tựu cho chính mình. Trong suy nghĩ của anh, anh luôn là người thất bại, nhưng hai người bạn của anh lại luôn ủng hộ anh hết mình. Chính vì sự ủng hộ đầy tin tưởng đấy khiến cho Ngô Kiệt càng thấy áy náy hơn mỗi khi nhìn thấy Lục Diệp và Giang Tương ở bên cạnh nhau.
Anh lúc này chỉ có thể đứng từ phía sau ủng hộ và chúc cho hai người được hạnh phúc.
Hơi thở nhạt của anh cũng hòa vào màn đêm và những ánh điệp nhạt nhòa của thành phố