Nhưng nhàn cư vi bất thiện, nỗi mong ngóng của ông bà đương nhiên là mong muốn cô có thể tìm được bạn trai thật sớm, Đường Quyên liên tục liên lạc với các vị phu nhân thường ngày quan hệ tốt với mình muốn nghe ngóng xem có gia đình nào có con trai ngoài hai mươi tuổi chưa có bạn gái hay không, bà phải nhanh chóng tìm cho con gái mình một đấng mày râu có thể dựa dẫm được.
Giữa muôn vàn người đàn ông trên thế giơi, người để ý đến mình thì nhiều, nhưng người thực sự có thể thấy hiểu lại là số ít, huống hồ hiện tại với gia cảnh và tuổi tác của Giang Tương, đương nhiên muốn tìm bạn trai quả thực khó khăn.
Tính cách con bé nóng nảy, không khéo léo còn có thể khiến con bé đánh người ngay trước mặt đám đông không cần kiêng nể.
Nhưng Giang Tương lại người không muốn lộ mặt ra ngoài, ngoại trừ những mối làm ăn khó khăn con bé mới trực tiếp lộ diện, còn những việc khác, con bé đặc biệt giao cho Hoàng Đồng Đồng đi là, bởi vậy nếu nói người đại diện của Giang Triều mọi người đều nghĩ đến khuôn mặt ngọt ngào của Đồng Đồng chứ không hề nghĩ đến Giang Triều có một nữ cường đằng sau dung mạo cũng mĩ miều không kém.
Lo lắng nếu bị sắp xếp đột suất khiến con bé khó chịu nên ông bà Giang liền gọi con bé về nhà cùng nhau ăn cơm tiện thể thăm dò con bé trước khi sắp xếp cho con bé đi xem mắt.
Buổi tối trong bữa cơm gia đình, Đường Quyên hỏi Giang Tương về mối quan hệ giữa cô và Lữ Tưởng Mạnh, chỉ cần cô xác nhận có tình cảm với anh ấy, bà sẽ không cần sắp xếp cho cô. Nhưng Giang Tương thẳng thừng nói cô với Tưởng Mạnh không có tình cảm gì hết. Bởi bản thân cô rõ hơn bất kỳ ai hết. Anh yêu thương chiều chuộng sủng nịnh cô, nhưng cô và anh vốn là không có chút tình cảm nào. Thậm chí cô còn biết Lữ Tưởng Mạnh thầm yêu Hoàng Đồng Đồng nhiều năm nay.
Mỗi quan hệ giữa ba người vẫn luôn phức tạp như vậy. Cô và Lữ Tưởng Mạnh đều không có tình cảm với nhau, Tưởng Mạnh lại thầm yêu Đồng Đồng, Đồng Đồng lại lo lắng Giang Tương và Tưởng Mạnh có tình cảm với nhau nên cũng nhường Giang Tương. Điều này khiến hai người họ mãi không thể có được một cặp, lần này Giang Tương thấy ba mẹ dò hỏi chuyện Tưởng Mạnh, cô liền biết bà muốn sắp xếp cho cô đi xem mắt. Cô liền gật đầu đồng ý. Cô đồng ý đi xem mắt để hai người kia biết cô không hề xem vào giữa họ, để họ có thể quyết tâm đến với nhau.
Từ đấy trở đi, cô phải sắp xếp công việc của mình, một mặt cố gắng hoàn thành những dự án cô đang theo dang dở, một mặt cố gắng sắp xếp thời gian đi xem mắt với tieu chí. Gần công ty, nói chuyện tìm hiểu nhanh chóng.
Đến lần xem mắt thứ ba, cô ngồi tựa thẳng lưng lên chiếc ghế sô pha nhìn người đàn ông đối diện mình. Trước mặt cô mới gọi là một cậu ấm đích thị, anh ta mặc một bộ tây trang cách điệu, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi lụa bóng màu vàng chanh, không đóng cúc ngực để lộ ra bộ ngực trần cùng với chiếc dây chuyền vàng thật lớn, nhìn đã muốn đau gãy cổ. Chiếc kính dâm của gentle monster được anh đeo ngược lại sau gáy, dáng ngồi lả lướt cợt nhả không hề nghiêm túc. Từ khi anh ta bước vào ngồi đối diện cô liền ngửi được thoang thoảng mùi rượu đảm bảo anh ta mới thức dậy sau cuộc sống về đêm dài vì đôi mắt đầy tia máu đỏ ngầu.
Nói được vài ba câu Giang Tương cũng không cần nói nhiều nữa. Cô nhìn người đàn ông trước mặt thẳng thừng nói anh ta không phải mẫu người của cô. Anh ta vậy muốn xem mẫu người của cô như nào. Giang Tương mỉm cười. Cầm chiếc điện thoại lên bấm dãy số quen thuộc bắt đầu gọi:
- Bà dì của em đến, em ngồi ở quán cà phê đối diện công ty, anh đến đây ngay nhé.
Sau đó cô liền cúp máy. Chỉ tầm mười năm phút sau, người đàn ông lịch lãm xách đến cho cô một chiếc túi giấy đến bên cạnh cô. Nhưng nhìn người đàn ông trước mắt anh liền ngồi xuống bên cạnh cô nhẹ nhàng nói.
- Bảo với em rồi, đưa anh về ra mắt ba mẹ đi, sẽ không phải đi xem mắt nữa.
- Ba mẹ sợ sau này em không cãi lại được luật sư.
- Vậy anh sẽ làm bản cam kết, tuyệt đối không dám cãi lời em, được không?
- Anh như vậy nhất định em sẽ hư.
Từng lời nói cử chỉ tình chàng ý thiếp của hai người khiến cho người đàn ông trước mặt nổi cáu. Hắn ta muốn nói gì đó xong lại đứng lên nó với hai người:
- Tôi còn tưởng cô là loại con gái không có não, tìm nhà hào môn để có thể môn đăng hộ đối kết hôn, nhưng tôi lại không ngờ cô còn giống loại bạch liên hoa hơn là không có não.
Nói xong hắn ta dời đi. Giang Tương cũng quay sang nhìn Lữ Mạnh Tưởng cười nói:
- Hắn ta đang chửi em sao?
- Hắn nói em không có não?
- Mẹ em còn nói não em quá nhiều nếp nhăn mà hắn nói em không có não.
Nói xong câu chuyện hai người liền cùng nhau cười huề, quen nhau nhiều năm khiến hai người dường như hiểu nhau thật rõ, chỉ tiếc cho một điều đó chính là hiểu nhau nhiều quá nên không thể ở bên cạnh nhau. Cô trở về công ty của gia đình là việc đồng nghĩa với chuyện gặp lại người kia tuyệt đối càng là điều khó hơn nhưng duyên phận là một điều rất khó lý giải.
Buổi chiều Lữ Tưởng Mạnh giúp cô vậy nên buổi tối cô liền nấu cơm mới anh cùng Đồng Đồng cùng nhau đến ăn cùng nhau nói chuyện. Chỉ là Lữ Tưởng Mạnh không biết não đã va chạm với nơi nào còn mang đến nơi này một người đàn ông nữa. Người đó chính là vị nam tổng tài cao cao tại thượng mà Giang Tương vô cùng không hề thích thú. Người đến thì là khách, không thể đuổi cũng không thể ngăn. Huống hồ tên giặc nội kia lại liên tục ngồi nói chuyện công việc và chuyện thế giới với hắn, thực sự xem nhà cô giống như địa bàn công công khiến cô cả lòng buồn bực không yên.
Giang Tương vốn muốn cùng hai người kia bàn bạc lại một chút chuyện để họ có thể hiểu được tâm ý của mình đối với đối phương, nhưng lại mọc thêm một người nữa khiến cô chẳng biết nên lựa chọn cơ hội như nào để bắt đầu câu chuyện.
Từ bỏ suy nghĩ của mình cô bắt đầu tập trung vào không gian của căn bếp. Vì có thêm miệng ăn nên cô làm nhiều thức ăn thêm một chút, bốn món mặn một món salat cộng một bát canh, ngoài ra cô còn thêm một chút hoa quả tráng miệng và không quên vài chai bia để mọi người cùng giải khát mùa hè.