Giang Tương chỉ nằm viện thêm hai ngày để theo dõi tình hình sức khỏe, sau đó cô và con trai vẫn nhất quyết trở về căn nhà nhỏ ở ngoại ô. Cho đến khi hôn lễ của Hoàng Đồng Đồng diễn ra cô mới cùng con trai trở lại thành phố.
Vì hai người cũng đã thẳng thắn với nhau Lion cũng biết Lục Diệp là ba của mình liền rất quấn lấy anh. Hai ba con đi cùng nhau cũng trầm trồ khen ngợi. Người ba đẹp trai, người con cũng không kém phần kém cạnh. Ai ai cũng phải thốt len gen nhà họ thật tuyệt.
Giang Tương cùng Hoàng Đồng Đồng ngồi trong phòng chờ dành cho cô dâu, Đồng Đồng cũng vẫn khuyên cô cùng Lục Diệp nên cùng nhau tái hợp, dù sao Lục Diệp và con trai cô hợp nhau đến vậy chắc chắn sẽ dễ dàng ở chung một nhà. Giang Tương cười khổ, ai mà không thể dễ ở chung với con trai cô chứ. Chỉ có cô là không thể dễ dàng ở chung cùng với Lục Diệp thôi. Thật ra khi biết người cùng anh vào khách sạn năm đó là em họ của anh, tâm tư cô vô cùng phức tạp, cứ tưởng mình đi đánh ghen là đúng ai ngờ lại là sai quá sai.
- Cậu biết sao năm đó mình nhất quyết li hôn không?
- Cậu trước giờ có chuyện gì sẵn sàng nói sao? Mình hiểu cậu quá rồi, hơn bốn năm nay Lion cũng lớn đến như vậy rồi, cậu còn chưa một lần trước mặt mình nhắc đến tên của anh ấy. Mình nghĩ chắc chắn anh ấy đã làm điều gì khiến cậu tức giận rồi.
- Sai rồi. Thật ra khi đó mình bắt gặp anh ấy cùng một người phụ nữ bước vào khách sạn. Sau đó vốn dĩ muốn đi bắt gian nhưng không thành, uất ức quá xong ba mình cũng qua đời, vậy nên mình đề nghị ly hôn. Mình không cần biết anh ấy đồng ý hay không, chỉ cần biết mình muốn ly hôn sau đó ép anh ấy ly hôn bằng được. Bởi vì lúc đó có một vị bác sỹ nói rằng mình có rất ít cơ hội làm mẹ. Đủ mọi thứ chuyện dồn nén vào một lúc nên mình bất giác muốn dời xa anh ấy luôn.
- Cậu lúc nào cũng suy nghĩ quá nhiều, chủ yếu là nhất định không chịu tâm sự với ai.
- Đồng Đồng, cậu và anh Tưởng Mạnh trải qua rất nhiều khó khăn mới đến được với nhau. Nếu đã đi đến được bước này, vậy càng phải cố gắng và trân trọng. Mình luôn ủng hộ hai người.
- Còn không phải tại cậu mà mình lỡ mất ba năm không dám tỏ tình sao?
- Được được được, tại mình, đền bù cho cậu.
Giang Tương mở chiếc hộp nhung màu đỏ, đeo lên cho Hoàng Đồng Đồng một bộ trang sức bằng vàng đắt giá khiến cho chính chủ cũng ngây người bất ngờ. Ban đầu Hoàng Đồng vốn chỉ suy nghĩ hai người là bạn thân cùng nhau nhiều năm như vậy, cùng lắm cũng chỉ cần một phong bao lì xì thật to là được, không ai ngờ tới món quà quý giá như này. Giang Tương nói với cô rằng, ba mẹ Lữ Tưởng Mạnh là người có tiếng nói trong xã hội, đương nhiên muốn để ý mặt mũi. Khó khăn lắm mới đến được thời điểm này, Giang Tương cũng muốn giúp cô thêm một chút, để sau này ba mẹ Lữ không có quá nhiều điểm chê bai cô nữa. Có lẽ cũng dễ dàng sống hơn.
Hôn lễ tiến hành khiến nhiều người trầm trồ khen ngơi cô dâu chú rể xứng đôi vừa lứa. Giang Tương nhẹ nhàng ngồi nhìn lên phía khán đàn hôn lễ. Cô cũng từng được đứng trên khán đài như vậy, ánh mắt cô cô nhìn về phía hai người kia trìu mến, cô đã đợi ngày hai người họ trở về bên nhau. Lúc này, ông Lữ cũng nhẹ nhàng đến chiếc ghế bên cạnh cô ngồi xuống nhẹ nhàng cùng cô nói chuyện tâm sự:
- Giang Tương, ta vốn tưởng rằng cháu mới là con dâu nhà họ Lữ.
- Cháu và anh Tưởng Mạnh vốn chỉ chơi chung cùng nhau, thân nhau quá nên không thể nào ở bênh cạnh nhau được, bản thân tụi cháu có lẽ coi nhau như anh em trong nhà.
- Giang Tương, ta muốn cháu làm con dâu ta không phải vì môn đăng hộ đối, mà là sự vĩ đại của ba mẹ cháu. Ta không biết cháu đã biết chuyện này chưa. Nhưng hôm nay ta sẽ kể với cháu. Năm đó đứa con gái nhỏ Tiểu Vân của Đồng Quyên bị sốt cao. Trên đường đi đến bệnh viện lại gặp thảm canh. Có người đem bom đến một chiếc xe bus sau đó chặn các loại phương tiện lại trên đường rồi kích bom phát nổ. Đứa bé kia không kịp đến bệnh viện kịp thời nên đã không qua khỏi. Khi đó đồng thời có một nữ cảnh sát mặc quân phục trên người, cùng với chiếc bụng bầu đã hơn tám tháng được đưa vào bệnh viện. Người đồng nghiệp bên cạnh luôn cố gắng nói với cô ấy Lộ Tuyên cố lên, Quân Triều không còn, em phải vì đứa bé. Nhưng chỉ vài tiếng sau đó, đèn phẫu thuật tắt đi. Bác sỹ ôm đứa bé đỏ hỏn ra khỏi phòng phẫu thuật, đôi mắt ông ấy khóc tuyên bố tử vong. Tất cả những người quân nhân bên ngoài phòng chờ chỉ còn có thể giơ tay lên chào từ biệt lần cuối. Đứa nhỏ đó vừa thiếu tháng vừa không có bố mẹ. Nhìn hoàn cảnh đáng thương và nghị lực phi thường của đôi vợ chồng người cảnh sát để cứu được hàng chục người khác, điều đó khiến cho ông cùng ông Giang nảy ra ý tưởng nhận nuôi khi biết được thông tin đứa bé được đưa đến viện phúc lợi. Vậy là cháu trở thành con gái của nhà họ Giang.
- Hóa ra là vậy.
Giang Tương ngần người chỉ nói ra được bốn chữ đó, cô luôn không hiểu vì sao hàng năm đến ngày sinh nhật cô, ông bà Giang đều đưa cô đến thăm nơi đó thì ra lại chính là mộ của ba mẹ của mình. Cái tên của tập đoàn Giang Triều cũng có ý nghĩa như thế. Giang Tương bày tỏ sự biết ơn đối với ông Lữ vì đã cho cô biết được sự thật. Nhưng trong lòng cô tin tưởng nhiều hơn về dòng máu của mình. Nếu đã biết được thông tin của ba mẹ đẻ vậy cô sẽ cố gắng tìm kiếm lại những người thân cùng dòng máu với mình.
Cô không thể quên đi nguồn cội. Nếu họ là người tốt cô sẽ giúp đỡ. Nếu không tốt cô sẽ làm cho họ trở lên tốt hơn.
Nhưng điều cô vui mừng hơn hết thảy đó chính là ông bà Lữ không phải không chấp nhận Hoàng Đồng Đồng, chỉ là ông bà chưa thấy được Giang Tương có bến đỗ bình yên cho mình, nên ông bà còn muốn để Tưởng Mạnh đợi cô thêm một chút. Lần này nghe được chính từ miệng Giang Tương nói cô không hề có kết quả với Tưởng Mạnh, hơn nữa cô mang về một đứa nhỏ giống Lục Diệp kia như đúc khiến ông vô cùng yên lòng.
Con trai ông là Luật sư có tiếng, con dâu ông mấy năm gần đây cũng được Lục Diệp bồi dưỡng danh tiếng không ngừng tăng lên khiến cho ông cũng cảm thấy hai người hoòa toàn xứng đáng ở bên nhau. Đến lúc này ông cũng giống như nhà họ Giang cầu mong cho cô bé ngày ấy được cả hai nhà cô gắng nuôi dưỡng được một đời bình an.