- Tiểu Giang, cháu thử nói xem, nếu chúng ta lập Lục Diệp làm Tổng giám đốc cháu có đồng ý không?
- Đồng ý.
- Chuyện này.
- Cháu hơn ai hết hiểu được năng lực của mình. Nếu nói về dự án, cháu tự tin cháu sẽ làm được, còn về quản lý quả thực còn rấy nhiều yếu kém.
Mọi người vì câu nói mà trở lên yên lặng, thường là hay nói biết người biết ta trăm trận trăm thắng, cô vậy mà lại thẳng thắn thừa nhận điểm yếu kém của mình nhưng chính bản thân cô mới biết được rằng, anh ấy nhận được phần lợi nhuận ít hơn nhưng phải làm việc nhiều hơn cô, mà cô chỉ cần lười nhác nhận thật nhiều tiền.
Giang Tương chợt mỉm cười với suy nghĩ có đôi chút trẻ con của mình. Mọi người sau khi nhận được sự thống nhất liền xác định tất cả thông tin của Giang Triều công bố ra bên ngoài, đồng thời khép lại cuộc họp cổ đông.
Cuộc họp kết thúc, cô vui vẻ chống nạng đi tìm Hoàng Đồng Đồng đi thu dọn căn phòng của mình để bàn giao lại cho Tổng giám đốc mới, bản thân cô liền trở về với bộ phận kế hoạch. Lục Diệp cũng không nói nhiều lặng lẽ đi sau cô. Nhưng cho dù hai người có chung một cỗ thang máy nhưng cũng không ai nói với ai một câu gì.
Trong cuộc họp, vốn dĩ hai người chưa từng công bố chuyện đã ly hôn, mọi người chỉ đơn thuần nghĩ rằng ông Giang qua đời để lại quyền di chúc cho tất cả mọi người nhưng không một ai biết được cơ ngơi của cả Giang gia đang giao cho một người không hề có liên kết.
Buổi sáng họp cổ đông. Giang Tương chỉ đơn thuần ngồi hết buổi, đến hiện tại khi trở về căn phòng của mình cũng cố gắng nhìn ngó trước lúc dời khỏi đây. Dù sao đi chăng nữa cô vui vẻ sung sướng ngồi mát ăn bát vàng ở nơi này cũng thật lâu giờ phải dời đi đương nhiên cũng có đôi chút quyến luyến, nhưng làm sao được cô chỉ lên an phận với những việc mình biết làm. Lúc này Lục Diệp cũng nhanh chóng bước vào căn phòng này. Nhìn cách trang trí anh cũng không nói gì nhiều, nhẹ nhàng ngồi vào chiếc ghế Tổng giám đốc xoay xoay.
- Diệp Tương, em không có lời nào muốn nói với anh sao?
- Anh nghĩ như nào?
- Anh biết em làm như vậy là do muốn hoàn thành tâm nguyện của bố em, nhưng em có thể nói với anh biết, không lẽ thời gian qua chúng ta cùng chung dưới một mái nhà em không hề rung động.
- Rung động, ban đầu bản thân tôi nghĩ tôi còn chưa đủ hiểu như nào là yêu. Nhưng cũng đúng, ngoài việc ở nhà lên mạng xem những hình ảnh về những chàng thanh niên nhỏ tuổi khoe hình thể tôi chưa từng thực tập yêu ai hết, nên tôi không hiểu như nào là yêu. Tôi vốn tưởng rằng chúng ta đều có thể chung sống hòa hợp nhưng anh biết không, anh giống như một ánh đèn cao áp vậy, nó rất sáng và ấm áp, vậy nên xung quanh anh có quá nhiều con thiêu thân bay đến, vậy nên tôi không hề cảm nhận được tình yêu giữa tôi và anh là gì.
- Nghĩa là cho đến hiện tại em vẫn kiên quyết muốn ly hôn.
- Đúng vậy.
- Được, vậy anh sẽ công bố tin tức ly hôn. Còn nữa, hiện tại anh chính thức trở thành cấp trên của em, mọi việc anh đưa ra em đều phải thực hiện. Anh muốn Hoàng Đồng Đồng trở thành trợ lý của anh tại Giang Triều.
Giang Tương không nói gì lại cà nhắc chống chiếc nạng đi về phía phòng kế hoạch, khi đi vẫn không ngần ngại ôm Hoàng Đồng Đồng nói bảo bối buổi trưa đến phòng mình ăn cơm.
Điều này đương nhiên khiến cho Lục Diệp không hề vui. Hai cô gái với nhau, có gì mà lại ôm hôn nói chuyện kiểu như vậy cơ chứ.
Buổi trưa qua đi buổi chiều Giang Tương lại biến mất, Lục Diệp cố tình lấy lý do kiểm tra tiến độ dự án liền ghé qua bộ phận kế hoạch vài lần nhưng đều không nhìn thấy bóng dáng của cô. Khi trở về văn phòng liền nhìn thấy Hoàng Đồng Đồng đang u sầu ngồi trước bàn làm việc. Hỏi ra mới biết thời gian gần đây Giang Tương rất biết cách hành hạ cô ấy bởi vì khẩu vị của cô ấy thay đổi.
Trước đây Giang Tương rất không tình nguyện ăn trứng, chỉ có khi nào cần giảm cân cô mới nhẫn nhịn ăn trứng qua ngày, nhưng đều đổi cách chế biến để không chị ngấy. Nhưng hiện tại, cô ấy đã cho cô ăn trứng ngâm tương đến năm ngày rồi, chỉ cần một ngày mai nữa là sẽ tròn một tuần. Cô thật chán ngán món đó sắp không thể chịu được nữa rồi. Nghe được những lời này chỉ có thể khiến Lục Diệp vui vẻ cười tươi.
Phía bên kia Giang Tương mất tích vì ngày hôm nay cô đến lịch đi bệnh viện tháo bột ở chiếc chân của mình. Sau khi hoàn tất thủ tục xong cô liền vui vẻ bước chân chạy nhảy trên hành lang nhưng lại có đôi chút choáng váng khiến cô phải ngồi lại một chút trên chiếc ghế dài tại bệnh viện. Sau khi đỡ mệt mỏi cô cũng có thể nghi ngờ sức khoẻ của chính mình bèn quay trở lại muốn kiểm tra lại một lượt toàn bộ cơ thể mình.
Sau thời gian ngồi chờ cô bước vào căn phòng, ngồi trước mặt một vị bác sỹ nữ. Bà ấy nhẹ nhàng hỏi thăm cô:
- Cô Giang, dạo này cô cảm thấy sức khoẻ của mình như nào?
- Rất tốt, ngoại trừ việc buổi sáng khi thức dậy có hay buồn nôn ra thì ngoài ra không có gì đặc biệt.
- Vậy có thích ăn món gì và ghét ăn món gì không?
- Thích ăn trứng ghét ăn cá.
- Trước đây có thích những món đấy không?
- Không thích lắm ạ.
- Cô có chồng chưa.
- Đã từng có.
- Theo bản xét nghiệm máu này tôi phán đoán cô đang mang thai. Cô có muốn làm siêu âm luôn không?
- Được.
Giang Tương biết được chuyện này đương nhiên cảm thấy bất ngờ. Bởi trước đây cô đã biết mình cực kì khó mang thai. Nhưng lúc này cô chỉ hiện lên trong đầu được một suy nghĩ. Thật tốt vì trước bị thương ở chân, cô quyết tâm không chịu uống thuốc, tự mình chịu đau để nhắc nhở chính mình. Bây giờ nghĩ lại cô vẫn còn cảm thấy may mắn.
Nhìn từng hình ảnh hiện lên trên máy siêu âm, cô bất chợt nở nụ cười, cô có thai, thực sự có thai, đấy vốn dĩ là điều thật mừng rỡ đối với cô. Bác sỹ nói với cô thai nhi đã được bảy tuần, nghĩa là chính bản thân cô cũng không hề biết đến sự tồn tại của đứa nhỏ. Vừa vui vừa mừng cô chỉ muốn chạy về thật nhanh ôm lấy mẹ mình khoe rằng cuối cùng cô cũng có thể được làm mẹ.