Đêm nay cũng là lúc cả thành phố chấn động nhất khi người đàn ông trụ cột của Giang Triều chính thức qua đời, để lại toàn bộ cổ phần và tài sản cho cô con gái hai mươi bốn tuổi với một nghĩa vụ chăm sóc người vợ của ông. Nhưng đã sáu tiếng trôi qua từ khi thông cáo tin từ trần đều chưa nhận được bất kì thông tin nào tìm được cô gái ấy.
Tất cả mọi người đều nháo nhác đi tìm nhưng chẳng thể nào tìm được một tia nhỏ của tin tức.
Những hạt mưa lạnh lẽo không hề có dấu hiệu cửa điểm dừng, khăn trắng trải dài trước cửa nhà họ Giang, từng đoàn khách mặc trang phục đen dưới những chiếc ô màu đên làm nơi này càng trở lên tang thương lạnh lẽo. Hoàng Đồng Đồng trên tay luôn nắm chặt chiếc điện thoại không thể nào liên lạc được cùng với Giang Tương, thi thoảng lại nhìn lên Lữ Tưởng Mạnh lắc đầu. Hai người nhìn nhau hiểu ý, ánh mặt lại thi thoảng nhìn ra phía cánh cổng bằng đồng kia nhưng chẳng hề thấy bóng dáng của cô đâu.
Lúc này Ngô Kiệt cũng nhận được thông tin ông Giang qua đời, còn Giang Tương liền mất tích từ buổi chiều ngày hôm qua. Tâm trạng không ổn định khiến anh không thể nào tập trung cao độ vào công việc bèn đến tìm trưởng khoa xin nghỉ. Nhưng đến khi đến khoa ngoại liền nghe được giọng nói của mấy người y tá nhắc đến một người nhập viện đêm hôm qua. Bệnh án của cô cũng họ Giang, lại mang trên mình chiếc túi hàng hiệu màu đen đắt đến cả mấy trăm vạn, anh liền tiến về phía họ bảo mang bệnh bán của cô đến cho mình xem.
Cho đến khi Ngô Kiệt nhìn thấy Giang Tương ngồi cuộn tròn trên chiếc giường bệnh nhân, đôi mắt đỏ hoe vì khóc. Anh nhẹ nhàng đến bên cạnh nói với cô tin tức ông Giang đã qua đời.
Ánh mắt của Giang Tương nhìn Ngô Kiệt đầy nghi ngờ, cái gì mà qua đời chứ không phải hai hôm trước vẫn còn rất tốt sao, ông vẫn còn nói với cô ông đợi cô sinh cho ông một đứa cháu, ông không quan trọng cháu trai cháu gái, chỉ cần là cô sinh ra ông liền hết mực vui mừng.
Giang Tương nghe Ngô Kiệt nói một hồi, trái tim của cô dường như thắt chặt. Trên miệng cô không thể mở nổi gọi hai tiếng ba ba. Ba cô còn đang đợi cô mà, cô không tin vào tai mình càng không dám chấp nhận sự thật. Giang Tương không còn nhớ đến bất kì điều gì, cô lật tấm chăn mỏng của bệnh viện lên muốn lao thật nhanh ra khỏi nơi này. Cô muốn trở về tìm ba cô để xác nhận đây chỉ là một lời nói dối, nhưng như vậy thì sao. Chân cô chỉ bước đến bước thứ hai cả cơ thể cô liền ngã nhào xuống đất. Cổ chân phải bị gãy hôm qua mới bó bột, lại cả một đêm cô chống cằm vào châm để khóc khiến hiện tại chiếc chân đau cũng chẳng còn sức mà đi.
Ngô Kiệt nhìn thấy khung cảnh này liền không khỏi bất ngờ, hóa ra cô không phải trốn tránh chạy đến nơi này, mà vốn dĩ cô bị thương phải ở lại nơi này mà không hề biết đến chuyện tin tức kia. Ngô Kiệt nhẹ nhàng nói với nữ y tá bên cạnh mang cho anh một chiếc xe lăn đến bãi đỗ xe, còn anh trực tiếp ôm cô lên nhẹ nhàng dời khỏi bệnh viện.
Giang Tương trở về, không thể đợi ngồi xe lăn để bước vào chỉ có thể nhảy tập tễnh thật nhanh chạy vào gian nhà chính. Một cỗ quan tài lớn màu đen đặt ở giữa nhà. Xung quanh được treo khăn trắng khiến chính cô cũng không thể hiểu được rốt cuộc cô đã sai như nào. Vì sao ngày hôm qua cô ích kỷ tự mình tắt điện thoại đi. Giang Tương tự mình bước từng bước vô hồn về phía trước, tất cả mọi người nhìn thấy cô vẫn còn đang mặc trên mình bộ quần áo bệnh nhân, cô lững thững đi từng bước một cho đến khi được đến bảy bước chân liền vô lực ngã xuống. Cô ngất đi trong vô thức cũng thật may. Ngô Kiệt ở ngay liền sau lưng đỡ được cô.
Lục Diệp đỡ lấy cô từ tay Ngô Trạch, nơi này dù sao đi nữa vẫn còn nhiều người, để Ngô Trạch trực tiếp bế cô thật không hợp lý lắm, nhưng khi Lục Diệp nhìn được sự đau đớn trong cơn mê mang của Giang Tương anh cũng cảm thấy đau lòng. Bà Giang nhìn thấy con gái cũng không ngừng kìm được nước mắt. Vốn dĩ bà biết được chồng mình sẽ không thể bám trụ được lâu hơn nữa, nhưng hai người vẫn cố gắng giấu diếm cô con gái nhỏ. Cả hai ông bà đều biết được rằng cô trông bề ngoài thì vô lo vô nghĩ nhưng trên thực tế chỉ một chút chuyện nhỏ cũng đủ để cô suy nghĩ đến thấu tim gan. Nhìn cô gái nhỏ mặc trên mình bộ quần áo bệnh nhân đã đủ làm bà đau lòng, hiện tại còn ngất đi nữa khiến bà đau đớn không thôi.
Đồng Quyên cùng Lục Diệp ôm cô trở về căn phòng của mình, nhẹ nhàng đặt cô lên chiếc giường lớn, nhìn dưới chân cô đang bó bột cuối cùng anh cũng hiểu tại sao cả đêm qua cô mất tích, nếu không phải chuyện như vậy sảy ra chắc chắn cô sẽ không trốn đi như vậy. Cô vẫn là như thế, có chuyện gì đều không sẵn lòng bày tỏ cùng ai.
Bà Giang nhìn thấy con rể chăm sóc cho con gái như vậy liền bảo anh ở lại đây cùng cô ấy còn bà xuống dưới nhà, đến khi vãn người sẽ lên thay thế cho anh. Lục Diệp cũng chỉ biết vâng lời ngồi lại nơi này nắm chặt lấy bàn tay cô.
Đến quá buổi trưa, bà bưng một khay thức ăn nhỏ lên cho con gái, sau đó nói với Lục Diệp để bà ở lại nơi này, bởi chính trong lúc nhìn về phía con gái, bà biết cô đã tỉnh rồi, chỉ là còn nghe thấy tiếng của anh nên cô chưa hề muốn dậy. Quả nhiên Lục Diệp vừa đi, cô liền ngồi dậy bật khóc. Cô nói với mẹ tất cả những nỗi niềm trong lòng mình, thậm chí còn tự trách bản thân mình ngày hôm qua đã tắt điện thoại.