• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay Giang Tương gọi hai người đến đây, mọi người cùng ăn cơm nói chuyện chung vui sao cho mau chóng hết ngày. Chỉ là trò chuyện và chơi những trò chơi sau đó lại là uống rượu khiến thời gian trôi đi nhanh hơn bao giờ hết. Những món ăn đã vơi đi thật nhiều, những vỏ lon chai bia lại nhiều hơn hết thảy, lần này Giang Tương lại tỉnh táo, cô chỉ đơn giản là muốn ngồi lặng lẽ nhìn ba người kia vui đùa và nói chuyện.

Vậy nhưng dường như có người vẫn muốn phá đám, tiếng chuông cửa vang lên khiến đôi mày Giang Tương nhíu lại, ba mẹ hai bên thường để dành không gian cho mọi người rất yên bình vào buổi tối, tuyệt đối giờ này sẽ không hề xuất hiện. Đến khi cô ra mở cửa liền nhìn thấy Mộc Châu Anh đứng sẵn ở nơi này, nhẹ nhàng trên tay xách một giỏ hoa quả thật nặng, đúng là rất có tâm, sau lưng cô lại còn có thêm một người nữa. Đó là Ngô Kiệt.

Theo như lời kể thì trước đây bọn họ đều từng ngồi chung với nhau trên một bàn ăn. Vẫn như thế này chỉ là khác đi vài người, vài người cũ đi làm ăn xa và đổi lại là Giang Tương và Hoàng Đồng Đồng thay thế họ. Ý tứ trong lời nói rõ ràng, Mộc Châu Anh cũng dường như cũng tìm được ra một loại manh mối gì đấy trong cuộc hôn nhân của hai người. Hôm tổ chức hôn lễ cô ta vô lý gây sự khóc lóc sướt mướt, đến ngày hôm nay lại cười tươi như hoa, không hề có chút tư vị nào giống như khi trước.



Điều này đương nhiên không phải mình cô để ý đến, Hoàng Đồng Đồng dường như cũng thấy được mùi thuốc súng trong mỗi lời nói của cô ta. Hai người kia vốn dĩ đều biết bọn họ đã kết hôn nhưng liền cùng nhau đến vào lúc này e chừng không đơn giản.

Mộc Châu Anh luôn nhẹ nhàng nhắc lại những chuyện cũ, những chuyện của đám bạn cùng nhau trải qua. Giang Tương không quan tâm nhiều về điều đó. Vốn dĩ cuộc hôn nhân này cô cũng không hề mong muốn, cô chỉ nhanh chóng muốn thực hiện đầy đủ tâm tư nguyện vọng của ông Giang để ông yên lòng. Cô biết mỗi ngày ông đều chống chọi với từng cơn đau, nhưng cô lại chẳng đủ dũng cảm đến đến nói cùng ông lấy một câu. Con sai rồi, con muốn đồng hành cùng ba những lúc ba chịu cơn đau này nhất.

Ngô Kiệt lại ngồi yên lặng vừa dùng lon bia của mình vừa lặng lẽ nhìn lên khuôn mặt của Giang Tương. Anh vốn dĩ không hề chủ động đến nơi này. Nhưng khi anh phát hiện Mộc Châu Anh lén lún đến nơi này anh liền giả vờ không có việc gì làm, vậy lên cũng cùng nhau đến nơi này để xem xét tình hình. Anh hiểu tính cách của Giang Tương, nhưng anh lại càng không muốn Mộc Châu Anh kia phá hoại một gia đình đang yên ổn nữa.

Từng lời nói của Mộc Châu Anh đương nhiên khiến cho Lục Diệp nheo mắt cau mày, anh nhớ bản thân anh đã rõ ràng với cô ấy. Anh biết Giang Tương là người như nào, cô vốn dĩ thẳng thắn trong tất cả mọi chuyện, kể cả chuyện rắc rối giữa anh và cô ta đều khiến Giang Tương không muốn nhắc đến. Nhưng cô ta dường như không chịu hiểu lời anh nói, thậm chí còn đến tận nhà anh phá đám. Thậm chí còn có cả đồng minh.

Đồng minh, Ngô Kiệt là người như nào làm sao có thể cùng Mộc Châu Anh là đồng minh. Lúc Diệp biết anh ấy vốn từng rung động vì Giang Tương, nhưng con người lí trí như anh ấy không thể nào bắt tay cùng Mộc Châu Anh phá vỡ cuộc sống của hai người được.



Nhìn cô gái nhỏ đang chăm chú nhìn mọi người vừa uống bia vừa nói chuyện đôi khi cô chỉ nở một nụ cười. Cho đến khi thấy bia gần hết cô liền nhanh chóng chạy đến tủ lạnh lấy thêm một chút bia nữa lại bàn. Vốn định quay trở về vị trí ban nãy ngồi cùng Hoàng Đồng Đồng, nhưng nơi này đã đã Lữ Tưởng Mạnh đến ngồi cạnh ôm lấy Đồng Đồng, vậy chỉ còn duy nhất một vị trí bên cạnh Lục Diệp cũng là chỗ cô vừa ngồi xuống để đặt bia.

Vốn định đến chỗ Lữ Tưởng Mạnh đòi chỗ nhưng cô lại chẳng nhanh bằng cánh tay của Lục Diệp. Anh nhanh chóng ôm cô lại ngồi sát lại cạnh mình, nhẹ nhàng nói nhỏ vài vành tai cô:

- Mộc Châu Anh đến gây chuyện, em phối hợp một chút đi. Anh không muốn cô ta ở đây phiền chúng ta đến vậy.

Hơi thở nóng của anh phả vào vành tay cô khiến vành tai và khuôn mặt dường như có chút ửng đỏ. Giang Tương ngượng ngùng quay mặt sang nhìn anh, lời chưa mở ra đến miệng liền bị anh dùng môi mình chặn lại. Anh đang dùng cô để tuyên bố chủ quyền hay muốn nói cho Mộc Châu Anh kia biết khó mà lui vì anh và vợ mình còn đang mặn nồng lắm.

Ánh mắt của anh khẽ dịu lại, bởi phản ứng ngây ngốc của cô khiến anh không thể nào ôn nhu hơn được nữa. Vốn dĩ nghĩ rằng cô sẽ nổi giận nhưng lại không hề, cô thậm chí còn vui vẻ nói với anh rằng, uống ít một chút.

Ý đượm tình nồng của người đương nhiên Ngô Kiệt nhìn ra tất cả. Anh vốn dĩ lo lắng Mộc Châu Anh kia nên đến nơi này nhưng anh không ngờ Lục Diệp yêu thương cô ấy, đương nhiên không thể vì mấy thủ đoạn hèn hạ của người con gái kia mà lạnh nhạt với chính người vợ của mình. Là Ngô Kiệt anh lo lắng thừa rồi.

Mộc Châu Anh nhìn thấy cảnh này, đôi bàn tay cô cũng nắm chặt. Vốn tưởng rằng những lời cô nghe thấy còn có thể có một tia hy vọng không ngờ hai người họ lại tình chàng ý thiếp ở nơi đây. Mấy ngày hôm trước Mộc Châu Anh vốn buồn bực vì hôn lẽ của Lục Diệp, cô vốn tưởng rằng cô mang chuyện từng giúp đỡ anh ra làm bia đỡ đạn có thể cho cô thêm một vài phần cơ hội, nhưng lại chẳng ngờ chẳng thể lay động được người đàn ông đó. Nhiều năm quen biết nhau anh luôn cùng với cô thái độ rất mềm mại, nhẹ nhàng, khiến cho cô tưởng chừng đó chính là tình yêu được kéo dài theo năm tháng. Nhưng trước khi anh cùng người phụ nữ kia tổ chức hôn lễ được một tuần, anh liền nói rõ ràng với cô tình cảm của mình, mong rằng cô không hiểu lầm. Vậy nên đến ngày hôn lễ, cô đã không ngần ngại, không tiếc mặt mũi của mình gây sự ở đám cưới của anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK