• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 11

Chưa từng thấy qua cảnh trí tuyệt mĩ như vậy, Mạc Ngôn nhẹ nhàng ngẩng cao đầu hít một hơi thật sâu, hưởng thụ một mảnh sự yên lặng.

” Mạc ca ca, Mạc ca ca… Ngươi sao lại ngẩn người a?” Quế Nhi lôi kéo tay hắn tiếp tục đi về phía trước, mà trước mắt là một đình viện tráng lệ xinh đẹp nho nhã, đích thật là làm kẻ khác thấy vui vẻ thoải mái. Khắp vườn trăm hoa đua nhau kheo sắc, róc rách suối chảy uốn lượn, sự yên lặng, thanh tĩnh như vậy càng cảm thấy sảng khoái.

Mặc kệ là nơi này, hay là Nguyệt trúc ốc, thậm chí là khu vườn dược thảo Dược Nhĩ Cư, đều rất khác biệt với nhau, không hổ là nhà giàu có.

” Nơi này… đều không có người sao?” Mạc Ngôn quay đầu hỏi Quế Nhi, tới đây đã lâu như vậy, ngoại trừ Quế Nhi ra, một nô bộc đều không nhìn thấy.

Thật im lặng!

” Đó là bởi vì… tất cả mọi người đều ở nơi khác làm việc a.” Một tiếng nói xa lạ vang lên, một bàn tay to nhẹ nhàng khoát lên trên vai Mạc Ngôn, hắn kinh ngạc quay đầu lại.” Có muốn đến nơi đó cống hiến sức lực không?”

Quế Nhi lập tức lui ở bên cạnh Mạc Ngôn.” Đại tổng quản…”

Một người nam nhân tuổi còn trẻ đang nhếch môi cười, nhưng trên người phát ra hơi thở có điểm nguy hiểm…

Y là… đại tổng quản…?

Còn không kịp làm ra phản ứng gì, tay trái đã bị gắt gao túm lấy.

” Ngươi là… ai?” Xác định chưa từng thấy qua người này, trong mắt Đoàn Thăng ngọn lửa càng rõ ràng.

Từ từ!

Người tuyệt mỹ trước mắt này, chẳng lẽ là vị thần long kiến thủ bất kiến vĩ (thấy đầu không thấy đuôi), không quá vài ngày liền biến mất vô tung, Mạc Vũ Hà sao?

Đẹp! Thật sự  tuyệt đẹp… thế nhưng… nàng vì cái gì phải nam trang…?

Mạc Ngôn kinh ngạc nhìn nam nhân trước mắt âm tình bất định, một bên Quế Nhi đã sớm bị doạ choáng váng.

Sao lại thế này, người này tại sao lại như vậy…?

Thử giãy ra khỏi bàn tay đang giữ chặt tay hắn.” Buông ra.” Đôi mày thanh tú hơi hơi nhăn lại, thấy Đoàn Thăng ngẩn người, sau đó mới chậm rãi buông tay.

” Thất lễ .”

Xem ra nàng đúng thật là Thiếu phu nhân rồi. Nguyên lai còn sống…

Kia cũng tốt thôi!

Cần phải giáo nàng như thế nào ứng đối khách nhân, hiện tại khách nhân đến phủ ngày càng nhiều, tất cả mọi người nghe nói Đoàn phủ có một vị phu nhân như vậy, về sau cơ hội nàng tiếp khách nhất định không ít, nếu bộ dáng giống như hôm nay đi ra ngoài gặp người, kia còn phải …

Đoàn Thăng suy nghĩ nhanh trong đầu, lập tức đổi thái độ.

” Phu nhân…vừa rồi đắc tội.” Thái độ trở nên cung kính, làm cho Mạc Ngôn cảm thấy là lạ.

Hơn nữa y lại bảo mình là phu nhân…

” Ngài hiểu lầm.” Mạc Ngôn thản nhiên mở miệng, chính mình… thật sự lớn lên giống nữ nhân như vậy sao?” Đã xảy ra một chút hiểu lầm, bất quá… ta không phải Mạc Vũ Hà. Ta là ca ca của nàng.”

Kinh ngạc nhìn mỹ nhân trước mắt, lại hoàn toàn không có biện pháp hiểu ý.

Này…là có ý gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK