Hảo khổ sở…
Tuy nói rằng đây chính là hy vọng của hắn, nhưng mà…lại không có biện pháp lập tức tiếp nhận… từ khi thân thể Đoàn Thăng lại buộc chặt là đã biết. Nhưng Trữ Ngự Diệp đã hoàn toàn không có cách nào khác để mà chờ đợi, sau khi thử tìm một tư thế có thể làm cho Đoàn Thăng thoải mái, y bắt đầu trừu sáp.
” Đáng chết…đáng lý ra ta nên sớm một chút… giết ngươi…” Đoàn Thăng nhanh bắt lấy đệm chăn dưới thân, ức chế bản năng chính mình, đứt quãng nói, đầu tóc đều rũ rượi đầy mồ hôi. Trữ Ngự Diệp đã dễ dàng tìm ra nơi mẫn cảm trong cơ thể hắn, nắm giữ cảm xúc dao động của thân thể Đoàn Thăng.
Mặc kệ hắn trốn tránh như thế nào, cảm giác kỳ quái từ nơi hai người giao hợp vẫn không ngừng truyền đến.
” Có chết ta cũng cam tâm tình nguyện.”
Đoàn Thăng không đáp lời, nghiêng đầu sang một bên.
Trữ Ngự Diệp trong thoáng chốc tựa hồ như bị hoa mắt, bất quá y rõ ràng nhìn thấy hai má ửng hồng của Đoàn Thăng. Vậy là ranh giới cuối cùng của lý trí hoàn toàn bị xé rách, lực đạo lớn hơn nữa thẳng tiến vào bên trong Đoàn Thăng, Trữ Ngự Diệp cơ hồ cái gì đều nghe không được …
Đáy mắt y chỉ còn lại bộ dáng đẹp đẽ của Đoàn Thăng…cùng thanh âm rên rỉ của hắn…
Có lẽ cứ như vậy giằng co nửa đêm.
Tóm lại, sau khi Đoàn Thăng tỉnh lại, hắn cái gì cũng không nhớ rõ.
Vừa mới bắt đầu còn nhớ rất nhiều… nhưng mà chuyện kế tiếp, hắn một chút ấn tượng đều không có. Trữ Ngự Diệp khi nào thì đi, hắn cũng không biết.
Toàn thân cao thấp đều mất khí lực, canh giờ trước mắt chắc hẳn đã là chính ngọ. Đoàn Thăng đã không còn khí lực để nghĩ nhiều về bất cứ việc gì nữa.
Hắn xoay người xuống giường, ngạnh chống thân mình rửa mặt chải đầu, đi đến phòng thu chi, giả vờ như sự tình gì cũng chưa phát sinh…
Danh Sách Chương: