” Ngươi xác định như vậy không thành vấn đề sao…?” Ban đêm, Đoàn Thăng nhảy lên đầu tường Đoàn phủ, một cái thân thủ lại đem Mạc Ngôn kéo lên.
” Không thành vấn đề.”
Đoàn Thăng ôm Mạc Ngôn nhảy xuống.” Lúc này thủ vệ cũng sẽ không tuần đến nơi đây. Trữ Ngự Diệp cũng không ở, căn bản không có người nào biết chúng ta trở về.”
Đoàn Thăng sau đó tiếp Yến Hinh cùng Du Hương xuống.
” Đi thôi!”
Mấy ngày nay vẫn là có việc…làm cho tâm trạng Trữ Ngự Diệp có vẻ không yên.
Thiếu gia đi trên đường xem tơ lụa, tơ lụa Giang Nam rất hảo, y muốn mua một chút trở về… nói là muốn cho Mạc Ngôn may tân y.
Sẽ đi trở về… nói như thế… chính mình rất nhanh sẽ được nhìn thấy Đoàn Thăng … tái kiến là vào thời điểm nào? Là khi hắn tới đón mình? Hay là ở bữa tiệc hỉ… khi mình chúc phúc hắn cùng Du Hương?
Trữ Ngự Diệp tâm tình thật phức tạp. Y nhớ rõ thiếu gia nói qua, sau khi xong hết mọi việc trở về sẽ cùng Mạc Ngôn lập gia đình… thuận tiện tổ chức hôn sự cho Đoàn Thăng.
Chính mình là không tư cách hỏi đến loại sự tình này, từ đầu tới đuôi đều không sao mở miệng được.
Trữ Ngự Diệp sờ sờ trên người chính mình, là ôn ngọc mới mua về từ Giang Nam… mặt trên còn khắc một chữ” Ngự”. Đó là Đoàn Thần Phi giựt dây y mua, nói là… sau này có thể đưa cho người con gái mình thích.
Người thứ nhất mà Trữ Ngự Diệp muốn tặng cũng chỉ có mỗi Đoàn Thăng.
Nếu Đoàn Thăng không cần… vậy thì cả đời này y cũng sẽ không đưa nó cho ai cả. Kỳ thật làm như vậy cũng không có ý gì… cho dù Đoàn Thăng nhận, thì phải làm thế nào đây?
Cho dù hắn có lưu giữ… cũng không có thể thay đổi cái gì…
Nếu hôm nay Đoàn Thăng là thích y… vậy thì y còn có thể quang minh chính đại tặng hắn khi trở về! Nhưng mà hết thảy hành vi của Đoàn Thăng làm cho y cảm thấy hảo vô lực…
Hắn thật sự thích mình sao…?
Lại là tu ừng ực một ngụm rượu.
Hay là đang đùa ngoạn với ta? Trữ Ngự Diệp có điểm phiền não. Kỳ thật… y chỉ cần nhìn hắn hạnh phúc, như vậy cũng tốt rồi… Chính mình cũng thật sự không nắm chắc có thể làm cho hắn khoái hoạt, nhưng khi lấy người cẩn thận như Du Hương cô nương, y tin tưởng nhất định so với người hấp tấp nóng vội như mình… càng có thể chiếu cố Đoàn Thăng tốt hơn!
Nhìn một chút ôn ngọc trong tay, lại đem nó thu vào trong ngực.
Tình duyên giữa y cùng Đoàn Thăng, có lẽ là ngay từ đầu đã không tồn tại… tựa như khối ngọc này… còn chưa tìm được tân chủ nhân cũng đã tuyên cáo tử vong.
Trữ Ngự Diệp… lần đầu tiên cảm thấy ưu sầu như thế.
Mạc Ngôn tạm thời ngủ ở trong phòng Trữ Ngự Diệp, lại suy nghĩ đến gia.
Không biết gia hiện tại đang làm gì?
Mạc Ngôn miên man suy nghĩ… tưởng tượng gia hiện tại có lẽ còn đang bận rộn…y có khi nào lại thức trắng đêm đàm công việc không? Hay là lại giống như Đoàn tổng quản… cứ dúi đầu vào sổ sách không nghỉ ngơi…?
Y vào thời điểm nào sẽ nhớ tới ta…? Rồi có ôm tâm tình cao hứng mà trở về?
Mạc Ngôn cảm thấy loại tưởng tượng vô mục đích này… so với không có hy vọng gì còn hảo hơn. Ở nơi này… chỉ cần gia không trở lại, hắn tuỳ thời đều có thể bị đuổi đi.
Hắn cũng không phải ham nơi này, hắn căn bản khinh thường!
Hắn còn có thể trở về là vì nguyên nhân chính yếu, thứ nhất bởi vì có bằng hữu nhiệt tình trợ giúp hắn… quan trọng hơn là còn có người đáng giá hắn chờ đợi.
Vì điều này… cho dù có chịu nhiều khổ sở như thế nào hắn cũng không để ý.
Từ nhỏ đã không có người quan tâm hắn, hắn cũng cũng không biết vì cái gì mà sống. Luôn luôn cảm thấy… chỉ cần có thể sống hết kiếp này là tốt rồi, hắn không quan tâm cuộc sống bi thảm hằng ngày.
Nhưng từ gặp được gia….hết thảy mọi sự tình đều thay đổi.
Hắn lần đầu tiên muốn hảo hảo sống đến thế, hắn nhất định phải hảo hảo kiên cường. Phải tin tưởng gia…
Mạc Ngôn đáy lòng thầm nói.
Cho dù chờ đợi vẫn rất đỗi cực khổ, nhưng chỉ cần trong lòng có niềm tin thì hắn có thể tiếp tục…
Hắn không biết chính là, Đoàn Thần Phi bên kia…đang cố gắng xử lý cho xong một đống lớn nhỏ sự vụ để có thể về sớm hơn một chút.
Đương nhiên y đã chọn được vải vóc tốt nhất rồi.
Có lẽ chờ Đoàn Thần Phi trở về, hết thảy mọi việc sẽ không giống như bây giờ nữa…
Đoàn Thăng bất ngờ cảm thấy một trận tim đập nhanh. Cảm giác giống như là có cái gì đó đang kêu gọi hắn…
Đoàn Thăng vẫy vẫy đầu.
Là do gần đây quá mệt mỏi sao? Nói cũng đúng… giống như cũng chưa hảo hảo nghỉ ngơi…
Một con bồ câu đập cánh trở về, Đoàn Thăng nhãn tình sáng lên.
Nói như thế… chuyện này cũng nên kết thúc … chuyện tới hiện giờ nếu không cần tới” cái kia” … thì phu nhân chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Mạc Ngôn đâu…
Đoàn Thăng gật gật đầu, tung chú chim bồ câu cho nó bay lẫn vào trong bụi hoa và biến mất…
Danh Sách Chương: