• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có lẽ ngày tháng có thể cứ như vậy bình thản vô kì trôi qua, có lẽ có thể cứ như sự tình gì cũng chưa phát sinh, cuộc sống cứ như vậy hạnh phúc mà sung sướng, thế nhưng lại không dám lập tức mở to mắt, bởi vì sợ sẽ biến mất vô tung.

Hết thảy đối với Mạc Ngôn mà nói, mới là tối chân thật khoái hoạt, cũng là tối hư ảo không chừng tốt đẹp.

Nhìn mọi người bận rộn, thế nhưng hắn không có cảm giác gì nhiều lắm… Chính mình sẽ thành thân, hắn lại đối với việc có được hạnh phúc quá mức dễ dàng, cảm thấy vô cùng không thật.

Kỳ thật luôn cảm thấy…điều này giống như chỉ là vui đùa mà thôi… nói không chừng, gia sẽ lập tức thay đổi tâm ý, rồi mới đối với hắn nói…những lời gì đó tàn nhẫn cũng nên.

Hắn vốn hẳn là như vậy.

Hắn không tin để đạt được hạnh phúc lại có thể dễ dàng như vậy… trên thế giới thật sự có sự tình tốt đẹp như thế sao?

” Ngươi cảm thấy tân xiêm y này có hảo không?” Một bàn tay đem Mạc Ngôn kéo đứng lên, cầm y phục xứng ở trên người hắn. Mạc Ngôn mờ mịt mở to mắt, một mạt màu đỏ thẫm chói mắt bắt tại trước ngực hắn.

Y phục này là?

Không… thật kỳ quái…

Mạc Ngôn cười lắc lắc tay, Yến Hinh dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn hắn một cái, lại cầm trở về. Mạc Ngôn biết nàng lần này lại cầm đi, may khẳng định thêm vài ngày kỳ công, rồi khi mang đến sẽ càng thêm tinh mỹ.

Hắn cũng không phải đối với bộ y phục kia không hài lòng… mà là cảm thấy… hắn không xứng với bộ y phục tốt như vậy. Chính mình cái gì cũng không xứng…

” Suy nghĩ cái gì…?” Trong lúc Mạc Ngôn ngẩn người, đã lọt thỏm vào trong ngực của một nam nhân, mà tất cả hạ nhân đều lặng lẽ rời đi. Mạc Ngôn hoàn toàn không chú ý tới, y tiến vào vào thời điểm nào, lại bắt được chính mình…

Chính mình ở trong lồng ngực y, vĩnh viễn đều có thể an tâm như thế…

Yến Hinh khinh thủ khinh cước đóng cửa phòng, hướng Mạc Ngôn cười cười.

” Xảy ra chuyện gì?” Đoàn Thần Phi nhẹ nhàng siết lấy Mạc Ngôn, âu yếm hôn hắn.

” Không có…” Hai tay nắm chặt lấy quần áo Đoàn Thần Phi, khẽ lắc đầu. Trong lòng hắn lo lắng cùng sợ hãi thật sự là nhiều lắm… nhưng hắn xác định lúc này đây nếu có Đoàn Thần Phi bên cạnh, hết thảy những điều đó là không cần bận tâm… cho nên hắn tình nguyện lựa chọn không nói.

Mà nói không chừng ngày nào đó thật sự sẽ đến, đợi cho đến thời điểm Đoàn Thần Phi vứt bỏ hắn, vậy thì cái gì cũng không tất nói đi…

” Gia…?” Mạc Ngôn đột nhiên cảm thấy Đoàn Thần Phi có một chút điểm do dự, hắn ngưỡng đầu nhìn Đoàn Thần Phi, lại đột nhiên bị áp chế bằng một nụ hôn, ngăn chặn hô hấp.

Đoàn Thần Phi đem hắn ôm đến trên đùi.” Đang lo lắng cái gì…? Sao lại không chịu nói?”

Mạc Ngôn kiên nghị lắc đầu.” Không có a, sự tình gì đều không có phát sinh.”

Ác? Học gì không học lại đi học lừa trượng phu a…vậy thì sau này chắc còn muốn nữa đây…

” Ngươi xác định? Ta cho ngươi một cơ hội…” Đoàn Thần Phi cười khẽ, ngón tay chậm rãi lướt qua xiêm y Mạc Ngôn.

Mặt Mạc Ngôn thoáng chốc biến thành màu hồng, hắn chậm rãi nghiêng đầu đi.

Nhưng mà lúc này đây… hắn quyết định cái gì cũng sẽ không nói… ít nhất… hiện tại hắn cho nên là như vậy.

” Ngươi tới làm cái gì?” Trong trướng phòng có dấu vết từng phát giận qua, ngoại trừ mọi người im ắng cái gì cũng không dám nói sợ chọc cho Đoàn Thăng sinh khí ra, trên mặt đất còn lưu lại những mảnh vỡ của vật thể từng là bát Bất Danh. Thế là Trữ Ngự Diệp không dám lộn xộn, cũng không dám loạn lỗ mãng.

” Không có… đến xem ngươi.” Lời này vừa nói ra, Trữ ngự Diệp lập tức cảm nhận ánh mắt lợi hại như đao sắc bén vụt qua.

” Không cần. Cút.” Đoàn Thăng lạnh lùng trừng y liếc mắt một cái, lại đả khởi bàn tính chính mình.

Không khí nhất thời thập phần xấu hổ, Trữ Ngự Diệp lại ngây ngốc, y căn bản không hiểu được vì cái gì, buổi tối Đoàn Thăng còn nhiệt tình như hoả, hiện tại tựa như thay đổi thành một người khác.

Y muốn hảo hảo biết rõ ràng, vốn y vẫn còn chờ mong… quan hệ cùng Đoàn Thăng có tiến bộ, sự tình hẳn là sẽ hảo một chút. Không nghĩ tới hắn vẫn là… y thừa nhận lúc đó đã dùng sức một chút… cũng quá phận một chút…

Khoát tay ý bảo Khoả Kế trong phòng rời đi trước, thế là Khoả Kế cảm kích nhìn y một cái, lập tức chạy trốn mất dạng.

Trữ Ngự Diệp thật cẩn thận đóng cửa lại.

” Xảy ra chuyện gì?” Trữ Ngự Diệp đi đến, giữ chặt Đoàn Thăng.” Ngươi đang giận ta sao?”

” Không có!” Đoàn Thăng đáp cộc lốc.

” Sao lại không có… ngươi xem, mặt đều đỏ…” Ngón tay Trữ Ngự Diệp nhẹ nhàng lướt qua hai má Đoàn Thăng, lơ đãng thấy hắn vẫn trốn trốn tránh tránh cái gì đó.

Cảnh tử trắng noãn còn hiện rõ mấy mạt đỏ ửng… xem ra chính là buổi tối lưu lại…

Nguyên lai hắn là vì cái này mà tâm tình không tốt a… Trữ Ngự Diệp nhất thời cười thật tươi. Y cảm thấy Đoàn Thăng thật sự là hảo đáng yêu.

Ngón tay di chuyển xuống phía dưới, đến nơi đỏ ửng kia, nhẹ nhàng xoa xoa hoạt lộng…

” Đáng chết! Buông tay…” Đoàn Thăng mặt ba một chút liền đỏ, quay đầu muốn bỏ ra bàn tay to đặt ở cảnh thượng chính mình, nhưng trước khi có động tác giãy giụa, đã bị gắt gao ôm vào trong ngực.

” Ta thích ngươi…” Cúi đầu, một câu nỉ non tràn ra, Đoàn Thăng trầm mặc. Kề sát thân thể nam nhân, cứ như vậy cảm thụ luật động…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK