• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 32

Gì thế kia…Là thanh âm gì……

Mạc Ngôn tỉnh táo từ trên giường bắt đầu trở mình, đánh vọng bốn phía. Hiện tại là khuya khoắt, giống như một người cũng không có…

Nhưng Mạc Ngôn thật sự nghe được, kia rên rỉ rất nhỏ nghe như là tiếng khóc…

” Gia… ta đi ra ngoài nhìn xem..” A!

Đúng rồi… bởi vì hôm nay Đoàn tổng quản không thoải mái, gia còn tại thư phòng xử lý công việc… Hôm nay chỉ có chính mình một người ở phòng.

Mạc Ngôn gỡ xuống ngọn nến ở một bên, mặc quần áo, đi ra cửa phòng.

Thanh âm… đến tột cùng là từ nơi đâu truyền ra?

Cẩn thận lắng nghe, giống như lại không có tiếng động…

Mạc Ngôn trong lòng cảm thấy có điểm hồi hộp, nhưng hắn vẫn cố trấn định lá gan hướng bốn phía xem xét. Quả nhiên.. cái gì đều không có…Nói như thế … chẳng lẽ là do chính mình nghe lầm sao?

Đang muốn quay trở về phòng thì… lại có ! Lần này Mạc Ngôn thực xác định, hình như là từ một nơi rất xa truyền tới…

Lắng nghe một chút nơi thanh âm phát ra, Mạc Ngôn ngây người sau một lúc lâu.

Cái phương hướng kia … là nơi mà chính mình cho tới bây giờ chưa từng đi qua… cũng là nơi mà Đoàn Thăng cảnh báo không nên đến đó.

Rốt cuộc là cái gì? Mạc Ngôn nắm chặt ngọn nến, có vẻ thật do dự.

Thanh âm lại tinh tế toái toái truyền đến, Mạc Ngôn quyết định đi qua tìm hiểu xem sao! Mặc kệ đó là cái gì.

Thật lớn! Vượt qua một cái khung hành lang lại xuyên qua một cái, Mạc Ngôn một bên thật cẩn thận bảo hộ ánh sáng mỏng manh của ngọn nến, một bên lại cẩn thận chú ý không cho người khác nhìn thấy.

Hắn hiện tại đang mặc nam trang, nếu tùy tiện bị một gia phó nào đó gặp được, hậu quả ra sao… hắn cũng không dám nghĩ tới.

Thấy rồi! Hẳn chính là nơi đó…

Thật không nghĩ tới đi loạn một hồi, cũng làm cho hắn tới đúng nơi rồi. Hắn chậm rãi đến gần một gian phòng ở rất lớn, bên trong lập loè ánh sáng của ngọn đèn.

Có người… Là một lão bà bà… nàng giống như cái gì đều nhìn không thấy, ở phía trước cứ huơ tay sờ loạn…

” Cẩn thận!” Mạc Ngôn rốt cuộc nhịn không được, ra tiếng nhắc nhở.

Lão bà bà vẫn là vấp phải cái bàn té ngã, Mạc Ngôn chạy nhanh vào nâng đỡ.

” Lão bà bà… ngươi không sao chứ?” Bà bà tựa hồ thật khó khăn trở mình đứng dậy, nhăn mặt một chút nhưng lại mỉm cười.

” Di… Ngươi là…” Bà bà vươn tay muốn chạm đến mặt Mạc Ngôn.” Giống như… chưa từng nghe qua thanh âm của ngươi, ngươi là ai a?” Tuy rằng nói như vậy, nhưng thái độ thân mật của bà bà làm cho Mạc Ngôn cảm thấy có chút an tâm.

Nên nói sao đây?

Mạc Ngôn rất đơn giản giới thiệu thân phận của hắn.

” Ác… Nguyên lai ngài là thiếu gia phu nhân a…” Mạc Ngôn cảm thấy lão nhân gia này thật thân thiết, vẫn nắm chặt tay nàng, lão bà bà tựa hồ cười một cách thập phần vui vẻ.

” Phu nhân là nam hài tử  a!?” Lời nói nhẹ nhàng mà làm cho Mạc Ngôn hoảng sợ.

Nàng sao lại biết?

” Tuy rằng ta chỉ là một lão thái bà tuổi đã xế chiều, lại vô dụng, nhưng ngươi có thể thường thường đến nói chuyện với ta được không?” Không tiếp tục truy vấn nữa, Mạc Ngôn cũng đã một thân mồ hôi lạnh.

” Hảo a…” Mạc Ngôn nắm chặt tay lão bà bà. Cảm thấy nàng một mình ở trong này thật đáng thương… Nếu thường thường lui tới, gia hẳn là sẽ không phản đối đâu…?

” Ngươi không cần cùng người khác nói nga.”

Quả nhiên lạc đường …

Mạc Ngôn cố gắng dựa vào trí nhớ mỏng manh mà đi lần về phía trước, muốn tìm con đường cũ quay về, nhưng mỗi một nơi, các hành lang thoạt nhìn đều thật giống nhau, hắn căn bản phân không rõ lắm nơi nào với nơi nào.

Không xong …

” Ngươi vừa đi đâu?” Cổ tay bị chế trụ, Mạc Ngôn ngẩn người, lập tức vui vẻ triển khai miệng cười.

May mắn được tìm thấy rồi…

Đoàn Thần Phi cơ hồ là nổi giận, vào đến phòng ngay cả cái quỷ ảnh đều không có, nửa đêm chạy ra ngoài, không hù chết người khác mới là lạ.

Nhìn ra sắc mặt Đoàn Thần Phi không tốt, nụ cười trên môi Mạc Ngôn cũng dần ảm đạm.” Ách…” Ngươi không cần cùng người khác nói nga.” Ta ngủ không được nên ra ngoài đi dạo…”

Tuy rằng còn không rõ lắm bà bà kia rốt cuộc là người hay quỷ, nhưng Mạc Ngôn vẫn chưa thể nói ra chân tướng.

Đoàn Thần Phi rõ ràng biết hắn đang nói dối, trong phút chốc cơn tức lần nữa dấy lên.

” Nói thật?”

Mạc Ngôn chần chờ điểm đầu, Đoàn Thần Phi không giận ngược lại còn cười.

” Ngủ không được…? Ta sẽ cho ngươi muốn cũng không ngủ được…”

Ba!

Cành liễu đánh tới trên bàn, cách Mạc Ngôn một thước.

” Thiếu phu nhân nếu không chuyên tâm, lần sau cẩn thận tay của ngài.” Lý tẩu sáng sớm đã bắt đầu oanh tạc, bức Mạc Ngôn ngồi nghiêm chỉnh ở trước bàn, nghe gia huấn nhàm chán gì đó.

Bất đắc dĩ…hắn tối hôm qua ngủ không được bao nhiêu, cho nên hiện tại lực chú ý căn bản là ít đến đáng thương.

” Ta vừa mới nói đến đâu?”

Di?

Cánh tay bị hung hăng nhéo một chút, Mạc Ngôn hoảng sợ, đau đến nổi hắn cơ hồ suýt kêu lên. Lý tẩu này… cũng ghê gớm thật…

” Thiếu phu nhân ngài phải nghe cẩn thận.” Xuống tay thật đúng là không chút lưu tình a…

Lý tẩu hung hăng trừng hắn.

” Ác… Được rồi…” Mạc Ngôn hiện tại ngoại trừ cười khổ ra, không biết nên làm gì mới hảo……

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK