Những người bị lạc đường thường là người nước ngoài chứ không phải dân địa phương, khi tìm được họ thì chỉ còn da bọc xương trông rất chật vật.Lý Quế Hoa nói giọng địa phương Ly Sơn nhưng lại giống với thế hệ trước, mặc dù có chút khác biệt nhưng vẫn là giọng địa phương nơi đây.
Nhìn quần áo và kiểu tóc thì tương tự như Hán phục nhưng lại không giống với những chị gái mặc Hán phục xinh đẹp mà cô đã từng thấy.
Quần áo của Lý Quế Hoa rất lôi thôi, nhăn nhúm, hơi bẩn thỉu, chất vải trông thô ráp và có nhiều mảnh vá, mái tóc thì vàng hoe và khô xơ như ngọn cỏ.Sau khi quan sát thì Chân Minh Châu cảm thấy Lý Quế Hoa có nhiều điểm không thích hợp liền nhỏ giọng hỏi: “Nhà chị Lý ở đâu vậy?”Lý Quế Hoa chưa bao giờ ăn một món ngon như vậy, có cảm giác như muốn nuốt cả đầu lưỡi.
Tuy vậy khi nghe Chân Minh Châu hỏi vẫn ngẩng đầu lên nói: "Tôi ở Đại vương truân nhi, trong nhà thật sự rất nghèo không có lương thực liền mạo hiểm đi đến Mãnh Hổ Lĩnh hái rau dại, kết quả là trời mưa nên bị lạc."Chân Minh Châu cảm thấy mê mang.
Đại vương truân nhi? Xung quanh đây không có nơi nào gọi là Đại vương truân nhi cả.“Thật sự không có lương thực, còn rau dại ăn làm sao đủ no?” Chân Minh Châu vừa hỏi vừa nhìn chằm chằm Lý Quế Hoa.Lý Quế Hoa lại cảm thấy thỏa mãn đáp lời: “Thật ra có rau dại đã là tốt lắm rồi, hiện tại ở bên ngoài Mãnh Hổ Lĩnh đến vỏ cây cũng không dễ tìm."Chân Minh Châu nghe Lý Quế Hoa nói chuyện lại nghe đến một địa danh khác là Mãnh Hổ Lĩnh.
Cô sống ở đây suốt mười mấy năm cũng chưa từng nghe qua địa danh này.
Hơn nữa, lúc nãy dường như cô đã nghe thấy tiếng hổ gầm.Chân Minh Châu khẽ cau mày nhìn Lý Quế Hoa một lần nữa.
Trời đã dần lạnh, Lý Quế Hoa mặc dù mặc Hán phục nhưng trông rất đơn bạc, không giống như có thể giấu những thiết bị quay phim hiện đại..