Nếu là ẩm thực thì không thể bỏ qua món lẩu cô đang ăn.Khi làm tiệc đính hôn cũng có món lẩu, sinh nhật cũng có thể ăn lẩu, sau khi thi cử xong cũng ăn lẩu.
Những dịp lớn nhỏ hầu hết mọi người đều ăn lẩu, ngay cả khi không có dịp gì đặc biệt nhiều người cũng chọn ăn lẩu vào cuối tuần.Nhiều người có thể không nấu cơm ở nhà nhưng không thể không đến các nhà hàng lẩu.
Điều này khiến các nhà hàng lẩu nổi tiếng ở Lệ thành đều chật kín, muốn ăn phải xếp hàng.
Cũng vì vậy mà mọi người liền thể hiện sự khôn khéo và linh hoạt của mình ở phương diện ghép bàn ăn lẩu.Không cần biết có quen nhau hay không, nếu đã ngồi ăn chung một bàn ở quán lẩu thì chính là bạn bè.Chính vì thế, hôm nay Vu Thanh Hàn đột nhiên mời Chân Minh Châu cô liền thoải mái nhận lời.
Không phải là bọn họ không có giới hạn mà đây là thói quen của người thành thị.Lúc này Vu Thanh Hàn chủ động nói: “Lần này tôi tính tiền, lần sau đến cô mời lại tôi.”Chân Minh Châu chỉ hơi do dự một chút liền gật đầu: “Được thôi.
Lần sau nếu anh có dịp về Lệ thành thì tôi mời khách.”Vu Thanh Hàn mỉm cười, gật đầu nói: “Được.”Hai người cùng nhau ra cửa.
Bên ngoài từng cơn gió nhẹ thổi đến, khác với thời tiết nóng bức lúc giữa trưa hiện tại hình như trời muốn mưa.Vu Thanh Hàn lúc này lại mở lời: “Nhà tôi ở gần đây nên bây giờ liền về nhà.
Cô về bằng cách nào.”“Tôi lái xe đến.” Chân Minh Châu vừa lắc lắcchìa khóa xe vừa nói.“Vậy thì hẹn gặp lại.”“Hẹn gặp lại.” Chân Minh Châu vừa vẫy tay tạm biệt vừa nói.
Vừa quay đầu cô liền hít thật sâu, cảm thấy có điểm kỳ lạ.Nếu đã có dịp vào thành phố Chân Minh Châu muốn lái đi mua một ít nguyên liệu nấu ăn và đồ ăn vặt.Sau khi mua đủ các thứ cần thiết cô mới lái xe về nhà.
Trên đường về nhà Chân Minh Châu khá nhàn nhã, cô lại nghĩ đến Lý Quế Hoa không biết chị ấy đã về đến nhà chưa..