Thế nhưng chẳng mấy chốc khi nồi lẩu được mang lên thì cô liền ném bay những suy nghĩ này và sự do dự ra khỏi đầu.
Ăn ngon quan trọng hơn tất cả.Tuy Chân Minh Châu vẫn còn khẩn trương nhưng dường như cảm giác này đã vơi đi không ít khi cô ngồi vào bàn ăn.
Vì thế mới nói “Dân dĩ thực vi thiên”*Dân dĩ thực vi thiên: Dịch sát nghĩa là “Dân lấy ăn làm trời”, hiểu rộng hơn là dân coi miếng ăn, việc ăn uống quan trọng hơn tất cả.Chân Minh Châu lên tiếng: “Ăn đi ạ.”Chân Minh Châu thỏa mãn ăn một miếng thịt to, ma lực của món lẩu chính là dù là ngồi ăn cùng với người lạ nhưng lại cảm thấy khá thoải mái, giúp rút ngắn khoảng cách giữa hai người bọn họ.Cô đã bắt đầu cảm thấy quen thuộc liền bắt đầu nói chuyện: “Giáo sư Vu, sao anh lại nghiêm khắc như vậy? Hơn nữa những người học y như anh không phải đều làm việc ở bệnh viện sao? Vì sao anh lại đến giảng dạy ở trường đại học?”Giáo sư Vu cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, anh đẩy đẩy gọng kính, mỉm cười lên tiếng: “Tôi đang cùng em ăn lẩu nếu không còn tưởng rằng em đang uống rượu.”Chân Minh Châu: "..." Cô cảm thấy giáo sư Vu nói chuyện mà không bị đánh là nhờ có pháp luật.
Cô cũng chỉ thuần túy là tò mò chứ không hề có ác ý!Cô cúi đầu cắn một miếng chân vịt liền cảm thấy tổn thương được chữa lành.
Quả nhiên người dễ thỏa mãn thường sẽ hạnh phúc hơn.Hai người bọn họ đều ăn phần lẩu cay, Chân Minh Châu luôn miệng thổi phù phù do bị cay nhưng vẫn nói: “Thật khó tưởng tượng hai chúng ta lại cùng nhau ngồi ăn lẩu, về sau chúng ta kết bạn cùng nhau ăn lẩu nhé.”Cô trông mong nhìn về phía giáo sư Vu, vẻ mặt lấy lòng mỉm cười nói: “Về sau nếu tôi gặp vấn đề liên quan đến sức khỏe có thể hỏi ý kiến của anh được không?”Dù Lý Quế Hoa đã rời đi nhưng không biết vì lý do gì Chân Minh Châu luôn có cảm giác bất an.
Cô nói như vậy với giáo sư Vu cũng là phòng ngừa chu đáo một số vấn đề có thể xảy ra..