Tạm thời không thể để đứa nhỏ này trở về, cậu nhóc chỉ mới năm tuổi nếu tiếp tục một mình sinh sống ở Mãnh Hổ Lĩnh chính là đẩy cậu đi vào đường chết.Chân Minh Châu cảm thấy khó xử.
Tuy nhiên hiện tại không phải là lúc nói đến chuyện này, đành tính sau vậy.Thấy Tiểu Thạch Đầu đã ăn xong Chân Minh Châu lại nói: “Đi thôi, chị dẫn nhóc đi tắm rửa thay quần áo.”Hôm nay mưa không lớn nên quần áo của Tiểu Thạch Đầu không bị ướt.
Cậu nhóc từ trên ghế trượt xuống chạy nhanh theo sau Chân Minh Châu.
Chân Minh Châu vươn tay ra, Tiểu Thạch Đầu nhìn cô rồi trịnh trọng đặt tay mình vào tay cô.Chân Minh Châu dẫn cậu đến chỗ Lý Quế Hoa trú lại đêm qua.
Sau đó cô giúp cậu tắm rửa, người cậu không khác gì cục than hơn nữa trên tóc còn có rận.
Chân Minh Châu nhìn thấy liền có cảm giác da đầu tê dại.Cũng may nhà cô kinh doanh homestay nên rất chú trọng đến vấn đề vệ sinh.
Vì thế nhà cô có sẵn đồ bảo hộ dùng mỗi khi cô tiến hành vệ sinh khử trùng homestay, cái này vừa đúng lúc có thể dùng đến.
Cô thay đồ bảo hộ rồi dùng tông đơ đẩy hết tóc của Tiểu Thạch Đầu, chẳng mấy chốc cậu nhóc đã thành đầu trọc.Chân Minh Châu nhìn cậu nhóc trước mắt nói: “Đầu của nhóc thoạt nhìn khá lớn nha.”Giọng nói Tiểu Thạch Đầu vang lên mang theo vài phần hoảng hốt: “Thật sạch, thật thơm.”Chân Minh Châu liền nói: “Đương nhiên là sạch sẽ.
Đây là lần đầu tiên chị tắm rửa cho bé trai đó.” Vì tắm rửa cho nhóc con này mà cô đã trả giá quá nhiều mà.Chân Minh Châu bỏ tóc đã cắt vào túi đựng rác, sau đó cho Tiểu Thạch Đầu mặc quần áo của cô thời tiểu học rồi mặc thêm một chiếc áo ngủ vào..