“Người ngoài gọi ta là Cửu tiểu thư, đi chuẩn bị nước nóng cho ta đi, ta muốn tắm.”
“Vâng, Cửu tiểu thư.” Bích La xoay người, đi về hướng kho củi.
Mạc Thiên Diệc liếc nhìn Bích La để chắc chắn rằng điều mà Thập Cửu nói là sự thật.
Bích La bây giờ và trước đây giống như hai người khác nhau, lúc này không khác gì một con rối.
Mạc Thiên Diệc nghi hoặc, trên đời thật sự có loài vật thi khôi đan này sao? Có lẽ đây chính là những thứ vừa mới được nghiên cứu khi hắn đang bị phong ấn, nên hắn không biết.
Thập Cửu nhướng mày xoay đầu nhìn Mạc Thiên Diệc: “Ngươi muốn biết à?”
“Tiểu Cửu bằng lòng nói cho ta biết ư?”
“Đương nhiên là không rồi, đây là bí mật của ta.” Thập Cửu đùa cợt Mạc Thiên Diệc, vượt qua hắn đi vào trong nhà.
Mạc Thiên Diệc đi theo ở phía sau, đôi mắt ngắm nhìn Thập Cửu hiện lên ý cười: “Không bằng Tiểu Cửu nói bí mật với ta đi, ta cũng sẽ nói bí mật cho cô bé, thế nào?”
Nghe vậy, bước chân của Thập Cửu dừng lại, quay đầu nhìn chằm chằm Mạc Thiên Diệc.
Mạc Thiên Diệc nháy mắt phóng đến trước mặt Thập Cửu, đầu ngón tay câu một chùm tóc của Thập Cửu, đặt vào trong tay thưởng thức, giọng nói trầm thấp mở miệng: “Tiểu Cửu, ta rất sẵn lòng thẳng thắn với cô.”
“Cám ơn, nhưng ta không cần.”
Biết quá nhiều bí mật cũng không phải là chuyện tốt, huống chi còn là bí mật của Mạc Thiên Diệc!
Bị Thập Cửu cự tuyệt, Mạc Thiên Diệc tựa hồ đã lường trước được chuyện này.
Hắn tà mị cười một tiếng, đôi mắt bá đạo khóa chặt lấy thân ảnh của Thập Cửu.
Linh hồn của Thập Cửu thật thơm, thật hấp dẫn, làm cho hắn cảm thấy đói, muốn ăn cô sạch sẽ.
Đầu ngón tay của Mạc Thiên Diệc xoa xoa mặt Thập Cửu, nhịn không được sự thôi thúc.
Một linh hồn mê người ngon miệng như vậy, chỉ cần một ngụm cũng có thể ăn hết.
Thôi thì cứ từ từ chờ đến khi linh hồn thành thục, sau đó đến chiếm lấy cũng không muộn.
Thập Cửu lui ra khỏi Mạc Thiên Diệc, ngay lập tức khiến cho Mạc Thiên Diệc lấy lại tinh thần.
Thập Cửu lạnh lùng mở miệng: “Ta muốn tắm, thay quần áo, ngươi có thể đi ra rồi.”
“Được.” Mạc Thiên Diệc sảng khoái đồng ý.
Thấy như vậy, Thập Cửu ngược lại nhíu mày, mặc dù Mạc Thiên Diệc lúc nào cũng đồng ý rời khỏi, cũng không hề phản bác, cự tuyệt yêu cầu của cô.
Nhưng hết lần này đến lần khác, Thập Cửu đều có cảm giác Mạc Thiên Diệc chính là keo da trâu dính lên người cô, gỡ như thế nào cũng không ra.
Thôi, có một người mạnh mẽ giúp đỡ ở bên người, cũng là chuyện tốt.
Bích La chuẩn bị nước nóng, Thập Cửu ngăn cản động tác thay quần áo giúp cô, cô quét mắt nhìn, ra lệnh: “Sau này nhiệm vụ của cô là giám sát cả nhà Thập Thanh Thiên, có bất cứ động tĩnh nào thì lập tức đến báo cho ta.”
“Vâng thưa chủ nhân.”
“Lui ra đi.” Bích La lui ra, Thập Cửu bước vào thùng nước, làn nước ấm áp khiến Thập Cửu dễ chịu, cô thỏa mãn thở dài một hơi.
Thập Cửu sờ lên vòng tay, cô biết Bích La là do Thập Thanh Thiên phái đến để giám sát cô, cô cũng thuận nước đẩy thuyền biến Bích La thành con rối của mình, giữ ở bên người.
Làm vậy để tránh Thập Thanh Thiên tiếp tục phái thêm người đến quấy rối cô, đồng thời cô cũng có thể để Bích La đi giám sát Thập phủ.
Cô hiện tại không rảnh mà đi thu thập bọn Thập Thanh Thiên, bởi vì cô còn có một chuyện quan trọng hơn!
Ánh mắt của Thập Cửu lóe lên, cô cần biết y thuật của thế giới này, cấp bậc của thế giới này, còn linh sư là cái gì nữa?
Soạt!
Thập Cửu đứng dậy, mặc quần áo vào rồi đi ra ngoài.
Trong thư phòng của Thập phủ, sắc mặt Thập Thanh Thiên âm u đi tới đi lui, ngẩng đầu lên nhìn thấy Thập Cửu đang ngồi ở vị trí của ông ta, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi: “Thập Cửu! Sao cô lại ở đây?”
“Thập Thanh Thiên, ông đã tiết kiệm được rất nhiều tiền riêng a.” Thập Cửu mở ra chiếc hộp gỗ lim ở trong tay, bên trong là một sấp ngân phiếu dày cộm.
Thấy Thập Cửu như vậy, sắc mặt già nua của ông ta khẽ biến, nghe thấy những lời này của Thập Cửu, càng khiến ông ta tức muốn phun máu.
Thập Cửu: “Những thứ này coi như là ông hiếu kính cho ta, ta nhận.”.