Ngoại trừ…..con mèo bại liệt đang nằm trong lòng cô.
Thập Cửu chống cằm, tò mò khẽ chọc Tiểu Cửu: “Ngươi sao vậy?”
Từ khi chuyển đến Mặc phủ, ngày nào Tiểu Ngũ cũng giả vờ đáng thương, nếu không lại là dáng vẻ buồn bực không vui.
Có một thời gian, Thập Cửu suy nghĩ xem có cần phải tìm cho con mèo của mình một bác sĩ tâm lý không.
Đáng tiếc ở đây không phải là Trung Quốc, không có bác sĩ tâm lý.
Tiểu Ngũ tê liệt thành tâm bệnh, dáng vẻ không muốn sống: “Chủ nhân chúng ta chuyển ra ngoài có được không?”
“Tại sao?” Thập Cửu nghi hoặc.
“Mạc Thiên Diệc là một đồ tồi! Hắn ức hiếp Tiểu Ngũ, hơn nữa luôn có âm mưu quấy rối chủ nhân.
Chủ nhân lợi hại như vậy, hoàn toàn có thể không cần Mạc Thiên Diệc giúp đỡ.”
Nói đến Mạc Thiên Diệc, Tiểu Ngũ lập tức có tinh thần, nó bò dậy, ở trên ghế cọ cọ cái móng: “Chủ nhân chúng ta tiêu diệt hắn! Hạ thuốc hắn đi!”
Thập Cửu: “…..”
Bệnh của mèo nhà cô hình như không nhẹ.
Tiểu Ngũ vẫn đưa ra những ý tưởng tồi: “Không đánh được chúng ta có thể hạ thuốc hắn! Thuốc sổ thế nào? Như vậy cơ thể của hắn sẽ không thoải mái, sẽ không đánh lại được chủ nhân.
Đánh hắn trước, sau đó chúng ta rời đi, thế nào?”
Thập Cửu đưa tay ra, con mèo trắng nhỏ lập tức ngã xuống, để lộ cái bụng trắng của bị để Thập Cửu tuốt lông.
Đôi mắt của nó tràn đầy hi vọng vẫn nhìn Thập Cửu, chờ đợi câu trả lời.
Mặc dù không biết tại sao Tiểu Cửu vẫn luôn không thích Mạc Thiên Diệc, nhưng Thập Cửu thở dài: “Tiểu Ngũ, ta bị thiệt rồi.”
“Meo?”
“Ngươi thấy chủ nhân ngươi bị thiệt, chưa đòi được lãi mà đã rời đi chưa?” Thập Cửu cong môi, mỉm cười tinh ranh.
Cô gọi Mạc Thiên Diệc một tiếng sư phụ, tuyệt đối sẽ không gọi một cách vô ích.
Tiểu Ngũ lập tức tỏ ra không muốn sống nữa, ở Trung Quốc người khiến chủ nhân bị thua thiệt sẽ phải chết một cách rất thê thảm, phải khuynh gia bại sản.
Mặc dù nghĩ đến chuyện Mạc Thiên Diệc có một cái kết dễ chịu như vậy, nhưng cảm thấy không thể nào.
Đây là lần đầu tiên nó vô cùng lo lắng, chủ nhân nhà nó không đấu lại Mạc Thiên Diệc.
Vì vậy con mèo đột nhiên buồn rầu, cũng không cảm thấy buồn ngủ.
Nửa đêm trèo qua cửa sổ, lần thử 38 ném xác chuột vào cửa Mạc Thiên Diệc.
Meo meo… Mạc Thiên Diệc đừng hòng được thoải mái.
Nhưng mà lần này, phía sau truyền đến giọng nói trầm thấp, nguy hiểm của một người đàn ông: “Chơi vui không?”
“Meo!” Tiểu Ngũ tức giận muốn bỏ chạy.
Một ánh sáng lạnh lẽo lướt qua, không đi vào trước mặt Tiểu Ngũ, lưu lại một vết kiếm rất sâu.
Lông của Tiểu Ngũ dựng lên, không phải sợ mà là tức giận! Mạc Thiên Diệc lại thực sự động thủ! Lúc nãy nếu như không phải nó linh hoạt trốn được, thì đã bị giết chết rồi.
Tức giận hét lớn, ánh sáng trắng lóe lên, một con mèo khổng lồ cao hai mét xuất hiện trong sân, Tiểu Ngũ quay đầu lại hung dữ vô lấy Mạc Thiên Diệc, không thể chịu nổi nữa, nó phải tính sổ với Mạc Thiên Diệc! Cắn chết hắn! Nhưng mà suy nghĩ của mèo rất đẹp, thực tế lại rất tàn khốc.
Đùng!
Mặt rơi xuống đất, bò dậy khuôn mặt đã đầy đất.
Tiểu Ngũ nhìn trên người mình trái lồi một mảng phải lồi một mảng, meo meo kêu lên một cách vô cùng thê thảm.
Nhìn trong sân, mỗi nơi bị nó phá hủy đều rất tốt, duy nhất có căn phòng của Thập Cửu, được bao bọc trong một bức màn ánh sáng vàng.
Bức màn ngăn cản tất cả động tĩnh, không gây ồn ào đến giấc ngủ của Thập Cửu.
“Meo!” Tiểu Ngũ quay đầu lại tiếp tục xông về phía Mạc Thiên Diệc.
“Đủ rồi.” Mạc Thiên Diệc không vui cau mày.
Năm ngón tay của hắn nắm chặt trong không trung, sức mạnh vô hình quấn lấy người Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ vùng vẫy, lập tức biến về một con mèo trắng nhỏ.
Mạc Thiên Diệc vẫy tay, bắt lấy Tiểu Ngũ.
Lạnh lùng nhìn Tiểu Ngũ đang kêu meo meo không ngừng, Mạc Thiên Diệc nở một nụ cười đầy tà khí: “Trên người có huyết thống của hổ trắng, thật sự xem mình là một con mèo?”
Cơ thể của Tiểu Ngũ lập tức cứng đờ, cũng không kêu meo meo nữa.
Nó trừng mắt, sợ hãi không thể tin được nhìn chằm chằm Mạc Thiên Diệc.
Cái đồ xấu xa này sao lại biết thân phận của nó?
Mạc Thiên Diệc lên tiếng: “Ngươi sợ ta, nên muốn kêu Tiểu Cửu rời khỏi ta.
Mấy ngày nay giả vờ đáng thương, không tiếp tục nữa sao?”
“Meo!”
“Hỏi ta sao lại nhìn ra? Lúc ta không có ở đây, móng vuốt của ngươi sắc bén hơn bất kỳ ai.
Khi ta ở đây liền không phản kháng, giả vờ đáng thương.
Nói với Tiểu Cửu ta bắt nạt ngươi, rất xảo quyệt.” Mạc Thiên Diệc khẽ xoa móng vuốt của Tiểu Ngũ.
Trước khi Tiểu Ngũ lên tiếng, Mạc Thiên Diệc lại nói: “Ta đã từng nếm thử thịt hổ trắng, uống qua máu hổ trắng, không biết Tiểu Cửu có muốn thử không?”
Đồng tử của Tiểu Ngũ trợn tròn mắt, đã từng ăn thịt hổ!!
“Ngươi cho rằng ta lừa ngươi?” Mạc Thiên Diệc nhìn chằm chằm Tiểu Ngũ, đôi mắt đen như mực trở lại màu vàng, giống như một dã thú, khát máu tàn bạo, tàn nhẫn ngạo mạn.
Tiểu Ngũ cảm nhận được sự uy hiếp lạnh người và ngạt thở, trái tim của nó không chịu đựng được muốn vỡ tung.
Trước khi Tiểu Ngũ không thể chống đỡ được, Mạc Thiên Diệc lập tức thu lại sự uy hiếp.
Giống như lúc nãy chỉ là ảo ảnh, Mạc Thiên Diệc nở nụ cười, lười biếng không đứng đắn lên tiếng: “Tiểu Cửu thích ngươi như vậy, sao ta có thể ăn ngươi chứ? Nhưng nghe lời một chút, đừng nghĩ đến chuyện cạy góc tường của ta.”
“…..” Rõ ràng là góc tường của ta, chỉ nhân là QAQ của ta.
Mạc Thiên Diệc bỏ Tiểu Ngũ ra, cúi đầu nhìn xuống con mèo trắng nhỏ: “Quay về đi.
Lần sau nếu không nghe lời, ta chỉ có thể nói với Tiểu Cửu, ngươi là hổ trắng không phải là mèo.”
Không cắn chết được Mạc Thiên Diệc, ngược lại còn uy hiếp ngược lại cả người Tiểu Ngũ chỉ là mèo.
Đêm nay xảy ra chuyện này, Tiểu Ngũ có thể cảm nhận được Mạc Thiên Diệc không phải là người! Là sự tồn tại còn đáng sợ hơn hổ trắng!
Nhưng nó nghĩ như vậy, cũng không nhớ ra được Mạc Thiên Diệc là cái gì.
Kí ức của nó ngoại trừ biết nó là bạch hổ trắng, những thứ khác đều không nhớ.
Sau khi Tiểu Ngũ oan ức trèo qua cửa sổ đi vào phòng, Lãnh Uyên hiện thân: “Chủ nhân, nó là hổ trắng?”
Lãnh Uyên vô cùng kinh ngạc, thần thú hổ trắng? Trận chiến ngày trước, bốn thần thú đều đã chết và tuyệt chủng rồi mà? Sao nó có thể là hổ trắng được, sao lại biến thánh một con mèo trắng ở lại bên cạnh Thập Cửu chứ?
“Chỉ là một con hổ trắng mất trí nhớ mà thôi, ngay cả ta là ai cũng không nhớ, không phải sợ.”
“Vâng.
Nhưng chủ nhân người nên quay về một chuyến.
Nhẫn rồng đỏ đã không còn che lấp được hơi thở của chủ nhân.” Lãnh Uyển cẩn thận đề nghị.
Trong mắt hắn, có thể nhìn thấy khí công mà người bình thường không có cách nào phát hiện ra.
Những luồng khí nào quanh quẩn trên cơ thể Mạc Thiên Diệc, và trở nên rõ ràng hơn qua từng ngày.
Đợi đến khí công hoàn toàn lộ ra, chuyện chủ nhân vùng vẫy thoát khỏi phong ấn cũng sẽ bị lỗ ra.
Những lão quái vật kia biết được nhất định sẽ tấn công lên một lần nữa!
Ánh mắt Mạc Thiên Diệc chìm xuống, con ngươi màu vàng kim lạnh lùng tiêu điều.
Hắn sờ chiếc nhẫn trên ngón tay, hắn cần phải quay lại, áp chế khí công này.
Nhưng hắn không muốn đi, Mạc Thiên Diệc nhìn vào trong phòng, ở đó có linh hồn duy nhất trên thế giới có thể khiến hắn thèm muốn.
Khao khát đen tối trong lòng hắn đang điên cuồng, thúc giục hắn ăn hết Thập Cửu rồi quay lại.
Như vậy Tiểu Cửu là của hắn, hòa vào một cơ thể không ai có thể cướp đi!
Mạc Thiên Diệc nhắm mắt lại, giấu con ngươi màu vàng kim đi, nửa tiếng sau, Mạc Thiên Diệc mở mắt ra lên tiếng: “Ngày mai ta sẽ lên đường, ngươi ở lại bảo vệ Tiểu Cửu, bất luận là ai làm hại đến Tiểu Cửu liền giết không tha! Còn con hổ trắng kia thì nhớ theo dõi nó.”
“Vâng! Lãnh Uyên tuân lệnh.”
Ngày hôm sau, bình minh vừa ló rạng.
Thập Cửu sờ Tiểu Ngũ đang ngủ say, lười biếng duỗi lưng đi ra ngoài cửa, liền nhìn thấy Mạc Thiên Diệc đang đứng ở ngoài cửa nhìn cô, phía sau Mạc Thiên Diệc là một mớ hỗn độn.
Thập Cửu:??.