Quản sự bước vào: “Lão gia bớt giận! Bớt giận!”
“Bớt giận? Ngươi bảo ta thế nào bớt giận được! Ả tiện nhân Thập Cửu đó, ta hận không thể băm ả ra thành vạn mảnh, sớm biết khi ả bị đuổi đến dòng nhánh thì nên giết ả đi!”
Thập Thanh Thiên không hối hận chuyện hạ thủ với Thập Cửu, ông ta chỉ hối hận, không có làm điều này sớm hơn!
Khi còn sớm giết chết Thập Cửu thì sẽ không có phiền phức như bây giờ! Hiện nay Thập Cửu đã cảnh giác phòng bị bọn họ, hạ thủ càng không dễ.
Quản sự lau lau hồ hôi trên trán, biểu tình hoảng sợ: “Lão gia.
Phu nhân ngày mai có thể hồi phủ rồi, thế nhưng Uyển tiểu thư, tiểu thư tạm thời chưa về.
”
“Chưa trở về? Muội muội của nó đã là phế nhân rồi, nó còn chưa trở về? Nó không phải muốn đợi người phụ thân này, còn có nương của nó cũng bị Thập Cửu giết hết thì mới trở về chắc!”
“Không không không, lão gia, Uyển tiểu thư lúc này là được quản sự của dòng chính tiếp đón, lão gia còn nhớ Thập Lôi đại nhân sao? Đó chính là thân tín bên cạnh của chủ mẫu dòng chính.
”
Nghe thấy thế, cơn giận trong lòng của Thập Thanh Thiên cũng bị dập tắt.
Ông ta biểu cảm hơi thay đổi: “Thập Lôi sao lại đến?”
“Uyển tiểu thư nói có thể là vì Thập Cửu, dặn chúng ta sớm chuẩn bị, Uyển tiểu thư đã mời Thập Lôi đại nhân đến Thưởng Thạch hội rồi, sau đó sẽ hồi Thập phủ.
”
Thập Uyển cũng cho bọn họ thời gian chuẩn bị, thế nhưng Thập Uyển cũng không biết, bây giờ muốn giết Thập Cửu còn khó hơn lên trời! Càng huống chi Thập Cửu căn bản không còn ở Thập phủ, không biết đã đi đâu rồi.
Thập Thanh Thiên cắn răng nghiến lợi: “Bích La, ngươi trở về chờ đợi.
Chỉ cần Thập Cửu trở về, lập tức đến báo!”
“Dạ.
” Bích La lui xuống.
Lại nhìn sang Thập Thi Thi, vẻ mặt thương tâm của Thập Thanh Thiên không nén được: “Thiên Thiên con yên tâm, cha nhất định sẽ báo thù cho con, cha sẽ băm Thập Cửu thành ngàn mảnh!”
A a.
Thập Thi Thi lúc này rất kích động, cô ta muốn Thập Cửu chết! Cô muốn tận mắt Thập Cửu bị lăng trì, sống không bằng chết! Lúc này, cô ta hiển nhiên quên mất Bích La là người của Thập Cửu.
Bọn họ chiếm tiên cơ sao? Căn bản không tồn tại.
!
Bên ngoài thành Phong La, Thưởng Thạch hội.
Ngày 15 mỗi tháng Thưởng Thạch hội sẽ được mở ra, địa điểm chính là ngoại sơn của mỏ khai thác, mặc dù địa thế hoang vu, có ít người đến, nhưng kiến trúc đại viện tổ chức Thưởng Thạch hội một chút cũng không kém.
Khi Thập Cửu đến cửa, bên ngoài đã đỗ không ít xe ngựa, bởi vì nhìn thấy nàng đi bộ đến, biểu tình thị hộ canh cửa đều có chút cổ quái.
“Đứng lại.
”
Thị vệ canh cửa ngăn cản Thập Cửu, ngữ khí của một người trong số đó còn rất khinh thường: “Tiểu nha đầu này từ đâu chui ra vậy? Chỗ này là Thưởng Thạch hội, không phải chỗ chơi của mấy nhóc đến chơi đâu, mau đi mau đi!”
Thập Cửu nhíu mày, lành lạnh nói: “Ta là đến tham gia Thưởng Thạch hội.
”
“Ngươi? Ha ha ha ha.
” Các thị vệ cười lớn.
Một người trong đó chỉ vào Thập Cửu cười nói: “Tiểu nha đầu vắt mũi còn chưa sạch mà muốn tham gia Thưởng Thạch hội? Ngươi đùa gì thế, ngươi có tiền không? Mau rời đi, đừng ở đây cản đường của các khách quý vào trong.
”
Chính vào lúc này, đằng sau truyền đến tiếng xe ngựa, thần sắc của thị vệ canh cửa hơi thay đổi: “Là xe ngựa của Thập phủ! Mau, mau đi thông báo với quản sự.
”
Xe ngựa của Thập phủ?
Thập Cửu quay đầu nhìn về cỗ xe ngựa phía trước, phía trên quả thật có biểu tượng của Thập phủ.
Hai người bước xuống từ xe ngựa khiến Thập Cửu có chút bất ngờ.
Thập Uyển, Thập Lôi!
Hai người này đều khắc sâu trong ký ức của nàng, người phía trước chính là đại tiểu thư của Thập phủ dòng nhánh ở Phong La thành, người đằng sau chính là quản sự của dòng chính, là thân tín bên cạnh chủ mẫu của dòng chính.