Bình ổn hô hấp, Thập Cửu nhắm mắt, nàng có thể cảm nhận được năng lượng đang bơi lội trong hồ điên cuồng chui vào cơ thể nàng, làn da châm chích như bị xé rách.
Sau đó, cơ thể nóng lên, như
Thập Cửu nhắm mắt, không nhìn ra bất kỳ phản ứng nào.
Cho đến lúc nước lạnh, màu tím bên trong như bị hấp thu hết, nước lại trở về màu tinh khiết.
Thập Cửu mới cắn răng bò ra khỏi thùng gỗ.
“Mẹ kiếp! Thần kinh cảm giác đau của cơ thể này cũng quá mẫn cảm rồi!”
“Meo~ Tiểu Ngũ thổi một chút thì sẽ hết đau.” Tiểu Ngũ đang ở trong không gian vòng tay, vội thổi, giống như làm vậy thì có thể giúp Thập Cửu hết đau.
Nghe thấy lời nói của Tiểu Ngũ, Thập Cửu đáy lòng ấm áp.
Tiểu linh vật, trị liệu tốt nhất.
Khóe môi Thập Cửu nhẹ cong, nàng nói: “Không sao.
Dược tính, luyện tập nhiều thì sẽ quen.
Từ hôm nay, ta mỗi ngày sẽ dùng ngọc tương tôi luyện, chuẩn bị cho tôi cốt tẩy tủy.”
Không còn cách nào.
Cơ thể này rốt cuộc không phải cơ thể của nàng trước đây, nhưng nàng sẽ điều chỉnh thật tốt.
Trăm tôi ngàn luyện, bồi dưỡng thân thể này đến trạng thái đỉnh cao của kiếp trước, thậm chí tốt hơn!
Mấy ngày tiếp theo, Thập Cửu không đi đâu cả, mỗi ngày đều dùng ngọc tương tôi luyện để rèn luyện cơ thể, lại thêm băng tâm quyết tu luyện.
Tố chất thân thể đạt được cải thiện rõ ràng, Tiểu Ngũ cũng lại đạt được linh khí, có thể ngưng tụ cơ thể ra ngoài từ trong không gian vòng tay.
Ngày tháng tĩnh lặng rất nhanh bị phá vỡ.
Bích La vào phòng bẩm báo: “Chủ nhân, Thập Thi Thi đến rồi.”
“Meo?” Tiểu Ngũ nghiêng đầu nhìn Thập Cửu, trong con ngươi kim sắc mang theo nghi hoặc.
Thập Thi Thi, nàng ta còn dám đến?
Vừa nhắc tới nàng ta, lát sau Thập Thi Thi đã dẫn người phá cửa vào.
Lần này nàng ta rõ ràng có chuẩn bị mà tới.
Lần này dẫn theo nhiều người hơn lần trước.
Thập Cửu bình tĩnh ngẩng đầu, chỉ thấy sắc mặt trắng bệch của Thập Thi Thi, cả người gầy yếu, giống như bộ xương khô.
Cẩm y hoa váy cũng không thể kéo lại nổi.
Nàng ta hung ác trừng nàng, biểu cảm dữ tợn như ác quỷ lao tới.
Khóe miệng cong lên khinh miệt, Thập Cửu đánh ra một chưởng.
Bụp!
Thập Thi Thi ngã xuống, tỳ nữ phía sau nàng lập tức kinh sợ xông lên: “Nhị tiểu thư, người không sao chứ?”
Thập Thi Thi tức giận đẩy tỳ nữ ra.
Nàng ta bỏ dậy, nhìn chằm chằm Thập Cửu.
Nàng ta đập trúng mũi, máu chảy đầy mặt.
Thêm nữa biểu cảm lại hung ác, xấu xí đến kinh người.
Nhất định là Thập Cửu hại nàng! Thập Thi Thi hận!
Nàng ta câm không thể nói chuyện, thân thể mỗi ngày đều đau đớn như hỏa thiêu.
Nhưng nàng không cách nào nói chuyện, cũng không ai biết sự đau khổ của nàng ta.
Ngày đêm dày vò, sống không bằng chết, Thập Thi Thi chỉ có thể dùng toàn bộ sức lực để hận Thập Cửu.
Cho nên nàng ta vừa có thể xuống giường thì lập tức dần người tới.
Nàng ta muốn giết nàng! Giết Thập Cửu!
Thập Thi Thi mở miệng gọi to a a, nhưng sau khi câm, ai cũng không biết Thập Thi Thi có ý gì.
Thập Thi Thi tức giận xả lên người tỳ nữ, dùng sức bóp tỳ nữ, rồi dùng tay chỉ Thập Cửu.
Tỳ nữ đau đến chảy nước mắt, mới hiểu ra, gấp gáp gọi to: “Các ngươi còn sững người ở đó làm gì! Còn không nhanh tiến lên bắt Thập Cửu!”
Tất cả nô bộc phía sau xong vào phòng bắt Thập Cửu.
Soạt soạt soạt.
Một bóng đen mạnh mẽ xông vào trong đám người, nơi đi qua người kêu thảm thiết.
Bóng đen nhanh như một cơn gió, nhanh chóng lướt qua đám người xông ra.
Cuối cùng nhẹ đáp trên bàn, ưu nhã nghiêng đầu, liếm liếm móng của mình.
Thập Thi Thi trừng to mắt, không thể tin nhìn đầy mặt đám nô bộc đều là máu.
Làm ra tất cả những việc này, lại là một con mèo!
“Meo~” Con mèo vừa cào nhanh và chính xác, bây giờ lại nghiêng đầu kêu meo meo làm nũng với Thập Cửu.
Thập Cửu sở sở cằm Tiểu Ngũ, môi đỏ cong lên: “Làm rất tốt.”.