“Vâng.” Bích La gật đầu.
Nàng ta lại nhìn qua thị nữ bị ngất kia: “Chủ nhân, nàng ta xử lý thế nào?”
“Giết đi.” Bích La lập tức nhặt kiếm thanh lợi kiếm lên, lưỡi kiếm lướt qua thị nữ và nàng ta đã chết.
Nhìn thấy thế, Thập Thi Thi trợn mắt, vô cùng trấn kinh.
Đây là Bích La? Bích La không phải cha phái đến giám thị Thập Cửu sao? Sao bây giờ biến thành người của Thập Cửu rồi!
Lại nhìn thấy Bích La túm chính mình.
Thập Thi Thi vừa sợ hãi vừa cố giãy dụa, tuy gân tay bị đứt, cô ta chẳng qua chỉ là một kẻ tàn phế, bị Bích La túm dậy lôi ra ngoài mà không có năng lực phản kháng.
Trong quá trình đó, trên người Thập Thi Thi rơi ra một túi gấm.
Tiểu Ngũ nhìn thấy, nó nhảy khỏi bàn dùng móng vuốt cào mở túi gấm, hình như nhìn thấy cái gì đó, Tiểu Ngũ tha cái túi gấm đến chỗ Thập Cửu: “Chủ nhân người xem.”
Thập Cửu đang đổ phấn bột lên thi thể nằm trên đất, phấn bột rơi xuống, toàn bộ những thi thể này vô thanh vô thức bị ăn mòn thành tro.
Cuối cùng, ngay cả tro cũng không có lưu lại, chỉ lưu lại trên mặt đất dấu vết bị chạy xém, có thể chứng minh vừa rồi đã phát sinh ra chuyện gì đó.
Nghe thấy Tiểu Ngũ nói, Thập Cửu thu lại lọ thuốc, quay đầu: “Sao thế?”
Tiểu Ngũ mở túi gấm ra, trong miệng ngậm một viên đá nhỏ óng ánh thả xuống trước mặt Thập Cửu: “Đây là Linh thạch.
Lực lượng ở bên trong có thể giúp chủ nhân tu luyện.”
“Linh thạch?”
Thập Cửu nhướn mày.
Nàng cầm viên Linh thạch lên đánh giá, Thập Cửu từ trong ký ức tìm được đáp án.
Linh thạch là bảo bối rất hiếm thấy, nó là thứ thiết yếu để Linh sư tu luyện, so với hấp thụ thiên địa Linh khí, năng lực trong Linh thạch càng tinh thuần hơn, hấp thụ Linh thạch càng dễ dàng chuyển hóa thành Linh lực.
Nguyên chủ là một phế vật, đương nhiên không thể chạm tới Linh thạch.
Trong túi gấm của Thập Thi Thi cũng chỉ có một viên nhỏ như cái móng tay mà thôi, được cô ta yêu thích trân trọng để bên người, vì thế có thể thấy độ trân quý của Linh thạch.
Thập Cửu ánh mắt hơi lóe lên, mở miệng: “Một chút Linh thạch như này không đủ để ta tu luyện, nhưng ta biết nơi nào kiếm được Linh thạch!”
“Ở đâu?” Tiểu Ngũ trông còn kích động hơn cả Thập Cửu.
“Bên ngoài thành Phong La có một mỏ khai thác Linh thạch, ở đó vào 15 mỗi tháng sẽ có Thưởng Thạch hội, có thể mua bán những nguyên thạch chưa qua khai thác.”
“Hừm, đó không phải giống như phỉ thúy sao? Đây chính là nhận định của chủ nhân.
Đi thôi đi thôi! Chủ nhân chúng ta đi Thưởng Thạch hội!” Tiểu Ngũ rất kích động, hào hứng quấn quanh Thập Cửu.
Chủ nhân có được Linh thạch có thể cố gắng tu luyện, nó cũng có thể duy trì thân thể, ở bên ngoài lâu hơn.
Sau khi Tiểu Ngũ ra ngoài, một chút cũng không muốn quay về không gian trong chiếc vòng tay.
Nhìn thấu tâm tư của Tiểu Ngũ, Thập Cửu khóe miệng hơi cong lên, đưa tay ôm Tiêu Ngũ lên: “Được.”
Bây giờ đi, bọn họ có thể đến kịp Thưởng Thạch hội.
Đợi đến khi Thập Thanh Thiên về phủ, phát hiện Thập Thi Thi triệt để biến thành phế nhân thì rất tức giận cực độ, phái người đi bắt Thập Cửu nhưng khi xông vào thì lại trống không, Thập Cửu căn bản không có ở Đông Hoa Uyển.
“Thập Cửu! Thập Cửu! Tiện nhân đó đi đâu rồi?” Thập Thanh Thiên tức giận túm lấy Bích La.
Bích La thần sắc hoảng sợ, run rẩy mở miệng: “Lão gia, Bích La cũng không biết! Thập Cửu bảo nô tỳ đem nhị tiểu thư về đây, lúc về thì không thấy nữa.”
“Phế vật! Phế vật vô dụng!” Thập Thanh Thiên tức giận ném Bích La ra ngoài.
Ông ta không chú ý đến, Bích La ngã trên đất ánh mắt nàng ta lóe lên một tia ám quang rồi biến mất.
Thập Thi Thi muốn nhắc nhở Thập Thanh Thiên, Bích La là người của Thập Cửu, thế nhưng cô ta không thể nói được, toàn thân đau đớn, chỉ có thể cố sức trợn to mắt, nước mắt rơi xuống không ngừng.
Cô ta đau quá, đau quá! Cô ta hối hận khi đã đi tìm Thập Cửu..